Chương 9

Chương 9

Edit: Con Cá Rô Đồng

Thẩm Triệu Lam ý thức được tình huống hiện tại. Anh nhìn chằm chằm Hướng Vân ở phía sau, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đánh vào não anh, ngón tay run rẩy siết chặt lấy chăn.

Thật sướиɠ

Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng mà là thật sướиɠ.

Đầu dươиɠ ѵậŧ to lớn rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ, Thẩm Triệu Lam nhìn chằm chằm háng Hướng Vân không muốn dời đi. Ở chỗ hậu huyệt đó bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt một mảng quần khiến người ta không suy nghĩ đứng đắn được.

Da^ʍ huyệt đã được bôi trơn nha, này có thể dễ dàng cắm vào nhỉ?

Tìиɧ ɖu͙© ở trong cơ thể mãnh liệt mênh mông thiêu đốt, Thẩm Triệu Lam phát hiện chính mình thế nhưng có dấu hiệu động dục.

Trời ạ, này cũng quá buồn cười.

Anh đã không biết chính bản thân mình từ bao giờ đã không còn kɧoáı ©ảʍ.

Thời thiếu niên ngông cuồng, Thẩm Triệu Lam làm thí nghiệm thuốc ức chế thất bại. Mặc kệ sự nôn nóng của người khác anh lại có tâm thái bình tĩnh, chỉ là không ngửi được Pheromone, không có kỳ động dục thôi mà.

Anh lại không tự biết, bản thân sẽ phải trải qua bao nhiêu khổ sở. Sinh sản là bản năng sinh vật, cơ thể anh mất đi bản năng sẽ trở thành như thế nào.

Ở tháng thứ ba từ khi không thể động dục trong lòng đã khát vọng cực kỳ. Cậu mỗi đêm đều nằm mơ những giấc mộng xuân rong ruổi, ban ngày lại nôn nóng khó nhịn, gần như là khiến vị thiên chi kiêu tử ép điên.

Có một khoảng thời gian Thẩm Triệu Lam giống như điên thật, mỗi ngày không ăn không ngủ lao vào nghiên cứu thuốc giải, trên cánh tay chi chít vể tiêm.

Anh muốn làʍ t̠ìиɦ, thành kết, bắn tinh, thậm chí dùng sinh mạng để đổi cũng được. Thẳng đến cuối cùng, anh tuyệt vọng.

Lúc mọi người phát hiện tính cách Thẩm Triệu Lam thay đổi, dù là rất nhỏ thì thì anh đã trở thành người lúc nào cũng nhàn nhạt cười, không hề có đam mê nhiệt huyết với bất cứ cái gì mà chỉ thất thần nhìn sách vở.

Một người đang sống sờ sờ không thể thoả mãn nhu cầu tìиɧ ɖu͙© thì làm gì có cái gì kí©h thí©ɧ sự nhiệt tình trong anh?

Mà hiện tại, anh đã động dục trở lại.

Thẩm Triệu Lam thân thể trượt xuống dưới, cạnh giường tựa như cũng không thể chống đỡ cơ thể anh.

"Ha..ha.." Anh thở dốc cảm thụ cảm giác vui sướиɠ mười năm rồi chưa từng cảm nhận qua. Đã lâu lắm rồi anh không sướиɠ như vậy.

Một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt truyền vào khoang mũi anh. Rõ ràng chỉ là mùi hương như có như không lại làm anh thoải mái đến cả người run rẩy.

Thẩm Triệu Lam tầm mắt dừng ở đầṳ ѵú Hướng Vân, nơi này vừa bị xoa bóp xưng to đang nhỏ ra từng giọt sữa. Alpha tuân theo bản năng của chính mình đem viên thịt ngon miệng kia ngậm vào ra sức mυ"ŧ. Đầu lưỡi dùng sức đảo qua đầṳ ѵú, nuốt toàn bộ số sữa ít ỏi vào trong cổ họng. Anh không chút cố kỵ đem hàm răng nhọn cắn mấy cái sau đó ngậm thật chặt kéo khối thịt. Không lâu sau đó trong khoang miệng truyền đến mùi máu tanh, đầṳ ѵú Hướng Vân bị anh cắn rách. Mùi máu tươi làm anh càng thêm hưng phấn, há miệng thật to ngậm lại đồi thịt mềm mại như hận không thể cắn đứt nó.

Anh đã nghĩ tới chuyện đánh dấu Hướng Vân.

Thẩm Triệu Lam cả người hưng phấn run rẩy, đôi mắt loé sáng như chúc mừng việc kết thúc mười năm không có bất luận dấu hiệu tìиɧ ɖu͙© nào.

“Ha ha ha! Hướng Vân, cậu là đối tượng nghiên cứu của tôi, tôi sẽ không để cậu chết dễ dàng vậy đâu."

Đôi mắt dài lộ ra sự cuồng vọng, bản năng chiếm hữu nguyên thuỷ thay thế sự ôn nhu thường có. Trên người cậu tản ra hơi thở làm người khác sợ hãi. Anh muốn phá huỷ cái tỉ lệ 100% tử vong kia, biến Hướng Vân làm vật thí nghiệm của mình

Vĩnh viễn không thể rời bỏ anh.

Từ ngày ấy về sau, Thẩm Triệu Lam đến tần suất ghé phòng bệnh chơi cậu.

Hướng Vân mở to mắt nhìn Alpha xinh đẹp cầm bút điện tử viết công thức hoá học bên giường. Hiện kí©h thí©ɧ tố làm cơ thể cậu nhanh chóng tan ra nên cần có thiết bị hỗ trợ mới có thể thở. Thân thể cậu hiện tại cắm đầy ống dẫn để duy trì sự sống và giám sát nhịp tim. Càng thêm một tin tức không tốt đó chính là thời gian hôn mê của cậu giờ dài hơn cả thời gian tỉnh táo.