Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Cuối Cùng Là Kẻ Ngốc Nghếch

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dì Thái kéo Tùy Nhất Đường đến và giới thiệu với Từ Huyền: "Tiểu thư, đây là Tùy Nhất Đường, Nhất Đường, đây là chị Từ Huyền mà dì đã kể với cháu. Từ giờ hai đứa là bạn tốt nhé, chào chị đi."

"Á ba á ba, chị ơi, xinh quá, xinh như tiên nữ!"

Tùy Nhất Đường hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, không chỉ chào mà còn tranh thủ nịnh thêm một câu.

Từ Huyền liếc nhìn cô với vẻ mặt đầy khinh bỉ, mỉa mai: "Đồ ngốc, đồ nịnh hót!"

"Đúng là con bé này!" Dì Thái kéo tay Từ Huyền ra ngoài.

Tùy Nhất Đường hiểu rằng dì Thái đang cố gắng nói chuyện để thuyết phục Từ Huyền. Mẹ của Từ Huyền mất sớm, dì Thái là người đã nuôi nấng nàng từ nhỏ, trong nhà họ Từ, chỉ có lời của dì Thái là nàng nghe theo.

Trong phòng khách, dì Thái nghiêm túc nói với Từ Huyền: "Tiểu thư, cháu là Omega, giờ trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một Alpha là Nhất Đường thôi, không biết yêu quý nó một chút sao?"

"Phi!" Từ Huyền quay đầu, ra vẻ kiên cường và quyết liệt: "Nó ngốc thế kia, dì nhìn cái mặt ngớ ngẩn của nó khi nãy chưa? Lại còn bắt cháu phải yêu thương nó, cháu điên rồi sao?"

Dì Thái thở dài, tiếp tục khuyên nhủ: "Ngốc thì ngốc, miễn là dùng được. Đợi đến khi cháu 18 tuổi, trải qua kỳ động dục, lúc đó cháu sẽ hiểu Alpha có giá trị thế nào. Dì đã trải qua rồi, chẳng lẽ dì lại lừa cháu?"

Dì Thái cũng là một Omega. Khi mẹ của Từ Huyền qua đời, cha nàng - Từ Đỗ Chí - đã tốn rất nhiều công sức để tìm một người giúp việc Omega, mong con gái mình được chăm sóc chu đáo.

Trong thế giới này, Omega và Alpha là hai nhóm rất ít, phần lớn còn lại là Beta - những người bình thường. Omega nhạy cảm, yếu đuối nhưng giàu tính nghệ thuật, trong khi Alpha thông minh, mạnh mẽ, được coi là những người sinh ra để thống trị.

Năm năm trước, một nhóm các nhà khoa học Alpha ra ngoài nghiên cứu nhưng không bao giờ quay trở lại. Tin đồn lan truyền khắp nơi, có người nói họ gặp phải thời tiết khắc nghiệt và tất cả đều thiệt mạng, có người lại đồn rằng tài xế vì trả thù xã hội mà lao xe xuống vực. Cũng có người nói họ đã xâm nhập vào một hố thời gian... Tóm lại, không tìm thấy dấu vết nào của họ, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Điều kỳ lạ là, những Alpha khác cũng dần biến mất một cách bí ẩn. Tính đến một năm trước, Tùy Nhất Đường đã trở thành Alpha cuối cùng còn được ghi nhận.

"Cháu không hiểu Alpha có gì hay ho. Khi đến kỳ động dục, chỉ cần tiêm thuốc ức chế là được mà." Từ Huyền bực bội nói.

"Ngốc quá, dùng thuốc ức chế nhiều sẽ có tác dụng phụ đấy. Mẹ cháu và cha cháu ngày xưa yêu nhau, mẹ cháu là Omega, cha cháu là Beta. Beta không thể cung cấp pheromone cho Omega, mẹ cháu đã phải dùng quá nhiều thuốc ức chế, sinh cháu ra mới bị suy nhược mà qua đời. Nghe thật bất công, nhưng ông trời đã tạo ra cơ chế sinh học như vậy, chỉ khi Omega được tiêm pheromone của Alpha thì mới có sức khỏe tốt và sống thọ được."

Từ Huyền phản bác: "Vậy... vậy cháu sẽ phẫu thuật cắt bỏ tuyến pheromone, thế là được chứ gì!"

"Lại nói chuyện ngớ ngẩn nữa!" Dì Thái nhẹ trách: "Nếu tuyến pheromone dễ cắt bỏ như vậy thì Omega đã chẳng phải chịu sự phụ thuộc vào Alpha nữa. Cháu còn nhớ cô Lý, người bạn từng chơi với cháu khi nhỏ không? Vài tháng trước cô ấy đã phẫu thuật cắt tuyến thể, nhưng còn chưa kịp rời khỏi bàn mổ thì đã không qua khỏi."

Từ Huyền tức giận dậm chân, mặt đầy vẻ không vui.

"Đừng buồn nữa." dì Thái vỗ về tay nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Dì biết cháu không thích Nhất Đường, con bé cũng có hơi ngốc..."

"Hơi ngốc thôi sao? Nó chẳng có chút đầu óc nào thì có!"

"Không có đầu óc mới tốt, người không có đầu óc thường là người tốt. Nhất Đường là đứa trẻ ngoan, nhìn là biết ngay. Tiểu thư à, cháu hãy cứ xem mình là hoàng đế, còn Nhất Đường là phi tử của cháu. Đợi đến kỳ động dục, cháu ‘triệu hạnh’ nó, sau đó thì vứt nó vào lãnh cung cũng được."

Cách ví von của dì Thái làm Từ Huyền bật cười, gương mặt lạnh lùng của nàng cuối cùng cũng giãn ra: "Dì à, dì xem nhiều phim cung đấu quá rồi đấy! Thôi được, cháu tạm chấp nhận con ngốc đó, đợi dùng xong rồi sẽ đá bay nó!"

Sau khi đã thuyết phục được tiểu thư, cả hai dắt tay nhau quay trở lại. Từ Huyền đột nhiên quay sang nói: "À đúng rồi, dì ơi, chuyện con ngốc đó đến nhà chúng ta không được tiết lộ ra ngoài đâu nhé. Nếu bạn cháu mà biết, chúng nó chắc chắn sẽ cười nhạo sau lưng cháu."

"Không nói, không nói, Nhất Đường sẽ là đóa hoa được cháu cất giấu trong lầu son gác tía, chẳng ai biết đâu."

Từ Huyền làm bộ muốn nôn: "Cô ta? Còn gọi là "giấu ngọc trong phòng kín" à? Cháu thấy chẳng khác gì "bắt cua trong chum" cả."

Tùy Nhất Đường đang bận tham quan căn biệt thự to đùng của nhà họ Từ, nghe thấy tiếng bước chân, biết ngay tiểu thư đã về, liền vội vàng nở một nụ cười tươi, khúm núm cúi đầu nhìn Từ Huyền, trông chẳng khác gì một chú chó nhỏ chờ chủ ném cho khúc xương.

"Đồ ngốc, đứng thẳng lên! Thu ngay nụ cười ngu ngốc của cô lại!"

Chủ đã ra lệnh, làm sao dám không nghe theo?
« Chương TrướcChương Tiếp »