Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Cuối Cùng Là Kẻ Ngốc Nghếch

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Cương Mãnh không chịu thua, chống tay lên eo tranh luận với Đường Tiểu Điềm: "Đường Tiểu Điềm, cậu chính là đang ghen tị với mình, ghen tị vì không quyến rũ, không xinh đẹp bằng mình, không phải Omega cao cấp như mình."

Hai người đang cãi nhau là bạn thân của Từ Huyền. Lưu Cương Mãnh là một nam Omega, Đường Tiểu Điềm là một nữ Omega. Cả ba người chơi thân với nhau từ nhỏ. Ban đầu, Từ Huyền và Đường Tiểu Điềm đều có kết quả xét nghiệm gen là Omega, còn Lưu Cương Mãnh thì là Alpha. Cha mẹ cậu vì thế mà đặt cho cậu cái tên đầy nam tính.

Thế nhưng, khi đến tuổi phân hóa, Từ Huyền và Đường Tiểu Điềm phân hóa đúng hạn, còn Lưu Cương Mãnh thì thân hình cứ lớn dần mà vẫn chưa có dấu hiệu gì. Khi mọi người bắt đầu nghĩ rằng kết quả xét nghiệm của cậu có vấn đề, thì Lưu Cương Mãnh cuối cùng cũng phân hóa - thành Omega, mà còn là một Omega cao cấp.

Như thể để bù lại việc phân hóa muộn, hormone Omega của Lưu Cương Mãnh dường như mạnh mẽ hơn hẳn. Chỉ qua một đêm, giọng nói của cậu thay đổi, ánh mắt thay đổi, cả dáng vẻ cũng thay đổi theo. Nếu ngày hôm trước cậu còn là một Lý Quỳ cầm rìu mạnh mẽ, thì ngày hôm sau đã hóa thành một Lâm Đại Ngọc yếu đuối đến nỗi hoa cũng phải buồn. May mà Lưu Cương Mãnh có tinh thần lạc quan, nhanh chóng chấp nhận việc mình là Omega. Không chỉ chấp nhận, mà còn làm rất tốt vai trò đó.

Đường Tiểu Điềm còn đặc biệt sáng tác một bài thơ chế tặng cậu: "Tên thì hổ báo, điệu bộ uốn éo, giọng nói nũng nịu, chính là đệ nhất yêu kiều."

Từ Huyền tách hai người ra: "Thôi nào, đủ rồi. Lưu Cương Mãnh, cậu chuẩn bị bài viết tạo động lực mà mình nhờ chưa?"

"Bài gì cơ? Cậu định uống canh gà vào buổi trưa à?"

Thứ Sáu trước, Lưu Cương Mãnh hứa hẹn sẽ chuẩn bị bài đọc dẫn cho Từ Huyền, nhưng giờ thì quên béng mất rồi.

"Cậu!" Từ Huyền giận đến phát nghẹn: "Cậu nói hôm nay mình dẫn đọc buổi sáng, cậu bảo sẽ chuẩn bị bài giúp mình mà!"

"Xin lỗi, xin lỗi, người ta quên mất mà." Lưu Cương Mãnh ôm chặt tay Từ Huyền lắc lư: "Từ tiểu thư à, đừng gọi mình là "cậu" nữa, nghe thô thiển quá~"

Từ Huyền tức đến độ trợn mắt, Đường Tiểu Điềm thì che miệng cười trộm, ba người cùng nhau bước vào lớp.

Vừa đặt cặp xuống, Từ Huyền lập tức bắt đầu tìm kiếm bài đọc. Tuần này, chủ đề dẫn đọc là "Dũng cảm", bài viết phải bám sát chủ đề, nội dung vừa phù hợp lại không được quá dài, mà tìm một bài như thế không dễ chút nào.

Lưu Cương Mãnh và Đường Tiểu Điềm liên tục gửi các đường link bài viết vào nhóm chat "Nữ sinh trung học thuần khiết trò chuyện trực tuyến" của ba người. Cuối cùng, họ cũng tìm được một bài tạm ổn, Từ Huyền vội vã rời lớp để đi in.

Vừa bước khỏi chỗ ngồi, Lưu Trinh đã ngay lập tức đi theo nàng.

Mấy nam sinh ngồi phía sau cũng xúm lại trêu ghẹo. Chuyện Lưu Trinh thích Từ Huyền là điều ai trong lớp cũng biết. Anh đã bóng gió tỏ tình nhiều lần nhưng lần nào cũng bị Từ Huyền lảng tránh.

Lưu Trinh đã khoe khoang với đám bạn thân của mình rằng, chỉ cần anh ta tỏ tình, Từ Huyền chắc chắn sẽ đồng ý làm bạn gái anh ta.

"Tôi không tin."

"Tôi cũng không tin."

"Từ Huyền là hoa khôi của trường, Trinh ca, mặc dù anh cũng không tệ, nhưng cô ấy chưa chắc đã để ý đến anh đâu."

Lưu Trinh là người rất trọng sĩ diện, bị bạn bè kích như vậy, liền đứng dậy quyết định tỏ tình với Từ Huyền ngay lập tức.

"Từ Huyền." Lưu Trinh chắc chắn đã đọc không ít tiểu thuyết "Tổng tài bá đạo yêu tôi", cố tình ra vẻ phong độ, đưa một cánh tay chắn Từ Huyền vào tường hành lang, ánh mắt tự cho là sâu lắng nhìn nàng: "Anh có điều muốn nói với em."

Lúc này, Từ Huyền đang vội đi in tài liệu, bị chặn lại đã khó chịu, lại gặp phải hành động ngu ngốc này.

"Có chuyện gì thì nói sau, tôi đang bận." Giọng điệu của nàng đầy vẻ không kiên nhẫn.

"Không được, phải nói ngay bây giờ, anh không thể chờ thêm nữa." Lưu Trinh vẫn chưa thoát vai tổng tài, biểu cảm trên mặt dầu mỡ đến mức mỏ dầu Đại Khánh cũng phải cúi đầu hổ thẹn.

Cả lớp im lặng lắng nghe, học sinh chen chúc ở cửa sổ, cửa ra vào, xem trực tiếp.

"Từ Huyền, anh thích em, làm bạn gái anh nhé!"

Lập tức, cả lớp bùng nổ những tiếng cười lớn, còn có người không sợ chuyện lớn, hô to "Ở bên nhau, ở bên nhau". Cương Mãnh liếc mắt một cái, người đó ngay lập tức im bặt, thậm chí còn ngoan ngoãn làm động tác kéo khóa miệng.

Lưu Trinh trông bề ngoài có chút ngổ ngáo, xung quanh luôn có một đám đàn em đi theo, thuộc dạng nhân vật có tiếng trong trường. Nhiều cô gái thích kiểu "trùm trường" như anh ta, nhưng Từ Huyền thì khác. Nàng rất ghét Lưu Trinh, ghét cái tính tự cao tự đại của anh ta, ghét sự tự mãn không biết mình là ai của anh ta, ghét cái kiểu rõ ràng chỉ là một con khỉ hoang, nhưng lại dám tự xưng là vua vì Alpha đã biến mất.

"Xin lỗi, tôi rất ghét anh, mời anh tránh ra." Từ Huyền thẳng thừng từ chối, không chút thương tiếc.
« Chương TrướcChương Tiếp »