Chương 7: Leo giường?

Edit: Súp Sữa

Ôn Mộ bị đuổi ra khỏi thư phòng, tuy rằng không biết tại sao lại chọc giận tổng tài đại nhân, nhưng cậu thở phào nhẹ nhõm.

Ở cùng một phòng với Bùi Thư Thần, thật là áp lực tâm lý mà.

Ôn Mộ lặng lẽ chạy xuống đại sảnh lầu một, kéo vali lên, dùng cốc cậu tự đem theo rót một chút nước, lại lấy laptop ra, tìm kiếm tư liệu về ngành biên kịch ở thế giới này.

Nghiên cứu chốc lát, nhìn thời gian hiện trên góc phải màn hình, đã mười một giờ rồi. Cửa thư phòng vẫn đóng chặt, không nghe thấy chút động tĩnh nào.

Vì thư ký Trần không sắp xếp phòng riêng cho cậu, Ôn Mộ không được Bùi Thư Thần gọi, buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, lại không dám quấy rầy Bùi Thư Thần. Cậu ôm ôm gối, vùi vào chiếc sô pha trong phòng khách nhỏ, đầu gật gù lên xuống, cuối cùng ngủ mất.

Vị tổng tài nào đó cuối cùng cũng xong việc, định xuống tầng hầm tập thể hình, sau đó đi tắm rồi ngủ. Vừa mở cửa, liền nhìn thấy Ôn Mộ cuộn tròn thành quả bóng nhỏ trên sô pha.

Bùi Thư Thần làm việc rất tập trung, có lúc thậm chí quên cả thời gian, trong thư phòng lại có nhà vệ sinh, hơn nữa vòng tay cũ Ôn Mộ tháo ra cũng ở chỗ hắn, hắn không cần gọi Ôn Mộ vào ngửi tin tức tố.

Thế nên hai giờ qua, hắn đều ở trong thư phòng không đi ra ngoài.

Omega mặc áo T-shirt ngắn tay đơn giản cùng quần bò sáng màu, cánh tay và mắt cá chân trắng nõn mềm mại lộ ra bên ngoài.

Hàng mi dài cong vυ"t như lông chim, tạo thành một bóng râm nhỏ dưới mắt, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa hơi hé mở, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại cuộn lên thành một nhúm, trông ngốc nghếch vô cùng.

Trước mặt rõ ràng là cảnh đẹp, nhưng trong lòng Bùi Thư Thần lại nổi lên một ngọn lửa không tên.

Được lắm. Trong khi hắn đang tăng ca, Omega này không thèm nghe lời đợi lệnh, lại nằm đây ngủ ngon lành như vậy.

Đáng ghét.

Bùi Thư Thần đi tới, dùng đầu gối khẩy Ôn Mộ một cái.

Tuy không vui nhưng hắn vẫn theo bản năng khống chế sức lực, luôn cảm thấy người này mảnh khảnh yếu ớt, nếu dùng sức có lẽ cậu ta thăng thiên luôn mất.

Ôn Mộ đang ngủ say, đột nhiên bị cắt ngang, bất mãn lầm bầm một tiếng.

Cậu mơ mơ màng màng ngẩng đầu, muốn nhìn xem kẻ đến quấy rầy là ai, đối diện với đôi mắt sắc bén phía sau tròng kính lạnh lẽo, cậu sợ hết hồn ngồi bật dậy.

"Có, có chuyện gì sao, Bùi tổng?"

Bùi Thư Thần rất khó chịu, tính cách của hắn chính là kiểu, khi hắn không vui thì người khác cũng đừng hòng thấy thoải mái.

"Tôi cho phép cậu ngủ à?"

"Xin lỗi xin lỗi, tại tôi buồn ngủ quá, không cẩn thận ngủ quên mất." Ôn Mộ lập tức xin lỗi.

Thái độ cũng không tệ lắm, tâm tình của Bùi Thư Thần hơi tốt lên một chút, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng: "Sô pha không phải chỗ để cậu ngủ."

"A, vậy tôi..." Ôn Mộ đoán ý đối phương muốn nói cậu đi vào phòng ngủ, còn về phần phòng nào thì... hồi ban ngày thư ký Trần nói...

Ôn Mộ nhắm mắt nói: "Bùi tổng, bây giờ ngài muốn đi ngủ sao?"

"Không." Bùi Thư Thần nói xong, hơi sửng sốt.

Biểu cảm của Omega là như nào, sao cứ như chuẩn bị mồ yên mả đẹp thế.

(*gốc là 从容就义: ung dung hy sinh; chết thanh thản; coi cái chết nhẹ tựa lông hồng)

Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy?

Hay là không chờ được nữa? Trong hợp đồng viết rõ rành rành nhiều nhất chỉ đến mức đánh dấu tạm thời, thậm chí phần này hắn chỉ soạn ra coi như cho có.

Omega này, nhìn thấy bốn chữ "đánh dấu tạm thời", suy nghĩ liền trực tiếp nhảy vọt tới bước cuối cùng?

Xem ra hợp đồng hắn soạn vẫn chưa đủ cẩn thận.

Omega này đúng là không có liêm sỉ, mới có ngày đầu tiên mà đã tỏ ra thèm nhõ dãi thân thể hắn như vậy.

Cũng là lỗi của hắn, quên mất không bàn giao với thư ký Trần sắp xếp phòng cho Ôn Mộ.

Vì vậy tổng tài đại nhân trên mặt trưng biểu cảm "Ta rất cao quý người phàm như ngươi sao xứng" nói: "Đi theo tôi."

Ôn Mộ lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.

Thật sự phải ngủ chung một giường à...

Hai người đi lên lầu hai, Bùi Thư Thần đi trước, Ôn Mộ kéo vali, rập khuôn từng bước đi theo sau.

Đi tới trước một cánh cửa, Bùi Thư Thần dừng lại, đặt tay lên tay nắm cửa.

Tim Ôn Mộ vọt tới tận cổ họng.

Không được, cậu sợ quá!

Cái gì mà ngủ chung giường, cái gì mà cắn cắn cổ, còn cái vụ đánh dấu tạm thời có phải bao gồm cả hôn môi nữa không... Quan trọng nhất là, cái chuyện ấy ấy kia có phải đau muốn chết đúng không... Tuy là Bùi tổng rất đẹp trai, mùi hương tin tức tố cũng rất thoải mái dễ chịu, nhưng mà ánh mắt quá ác liệt, khí chất quá lạnh lùng, cậu không làm được đâu...

Trong lúc nội tâm Ôn Mộ điên cuồng bắn đạn mạc, Bùi Thư Thần đẩy cửa ra.

(*đạn mạc: bình luận live, là đống bình luận chạy vèo vèo trên màn hình che mất cả hình í)

Ôn Mộ hơi há miệng, ngây ngẩn cả người.

Hơ???

Căn phòng này...

Diện tích căn phòng không nhỏ, nhưng đồ đạc cùng bài trí đều rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn cùng một tủ quần áo.

Hơn nữa cái giường kia đo qua bằng mắt thì chỉ rộng tầm một mét năm.

Căn phòng này thoạt nhìn giống như phòng khách sạn, nhìn cũng không giống phòng ngủ của Bùi Thư Thần, Bùi tổng sao có khả năng ngủ trên một chiếc giường hẹp như vậy, chí ít cũng phải là loại king size hai mét đi.

Thần kinh căng thẳng của Ôn Mộ thả lỏng, đột nhiên ý thức được vừa rồi mình khẩn trương quá mức, quên mất phòng ngủ của Bùi tổng ở lầu ba.

Cậu quay đầu lại, như được cứu rỗi hỏi đối phương: "Bùi tổng, từ giờ tôi ở phòng này sao?"

"Ừm." Bùi Thư Thần nhàn nhạt nói.

May quá không cần ngủ chung với Bùi tổng! Ôn Mộ vui đến muốn bật cười, nhưng lại không dám quá lộ liễu trước mặt Bùi Thư Thần, đành phải mím môi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.

Bùi Thư Thần khoanh tay nở nụ cười gằn.

Omega này đang thất vọng sao?

Hắn không những không cho cậu ta ngủ chung, mà còn sắp xếp cho cậu ta căn phòng dành cho khách tệ nhất trong biệt thự.

Căn phòng này có diện tích nhỏ nhất, âm u nhất và ít đồ đạc nhất. Trong phòng không có bồn tắm, đệm trong phòng là loại đệm cứng rẻ tiền, không phải đệm cao su lò xo cao cấp như ở những phòng khác.

Đây là căn phòng được Bùi Thư Thần đặc biệt chuẩn bị để tiếp đãi những vị khách hắn không ưa. Nhưng đã nhiều năm hắn không dùng đến, bởi vì bình thường hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người mình không ưa bước chân vào trong nhà.

Lúc này rốt cuộc có đất dụng võ.

Khóe môi Bùi Thư Thần hơi cong lên, đắc ý vì sự nhìn xa trông rộng của mình, nhưng bé Omega bên cạnh hắn hai mắt lại sáng lấp lánh nói cảm ơn: "Cám ơn Bùi tổng, tôi rất thích căn phòng này!"

Đây là đang cố gắng gượng cười à, cũng biết điều đấy. Bùi Thư Thần gật đầu: "Ừm, vậy cậu đi ngủ đi."

Đi tới phòng tập thể hình, hắn mới phát hiện có gì đó sai sai.

... Hắn còn chưa ngủ, sao có thể để tên nhóc kia đi ngủ trước được.

Nghĩ đến chuyện Omega lúc này chắc chắn đang rất thất vọng, có khi còn trốn trong chăn lén lút khóc, tâm tình Bùi Thư Thần không tệ, từ bỏ ý định lôi người xuống tập thể hình cùng hắn.

...

Đóng cửa lại, kề sát người lên ván cửa nghe bước chân của Bùi Thư Thần xa dần, Ôn Mộ kích động nhảy lên giường lộn mèo.

Oa, cái đệm này ngoài cứng trong mềm, thật thoải mái quá đi.

Đối với cậu giường một mét năm rất rộng, cậu cực kỳ hài lòng, phòng ngủ này thật lớn! Cậu chưa bao giờ được ở trong một căn phòng lớn như vậy!

Trong phòng thậm chí còn có cả nhà vệ sinh riêng, vòi hoa sen cũng cao cấp nữa! Lượng nước rất nhiều!

Ôn Mộ trong đầu nghĩ linh tinh, vui sướиɠ đến nỗi nói năng lộn xộn, cậu chẳng những sống sót qua kiếp nạn, không ngờ còn gặp được chuyện vui ngoài ý muốn nữa.

Vừa hát vừa tắm rửa sạch sẽ, cậu lấy một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ trong vali ra thay vào.

Sau khi phân hóa cái kia của cậu bị biến nhỏ, tất cả qυầи ɭóŧ đều phải lên mạng mua lại hết, mấy cái cũ mặc không vừa nữa, cậu không thể làm gì khác ngoài tiếc rẻ vứt đi.

Căn phòng này bài trí đơn giản, nhìn như phòng khách sạn, Ôn Mộ chụp một tấm ảnh, định ngày mai gửi cho Hứa Mạn để bà yên tâm.

Sau đó thỏa mãn chui vào trong chăn.

Ngày thứ nhất cứ như vậy bình an vô sự trôi qua.

Ôn Mộ cảm thấy, Bùi tổng tựa hồ không hề đáng sợ như cậu tưởng tượng.

Ít nhất thì, hắn chán ghét cậu, cho nên chỉ là vừa ý khuôn mặt gần giống Cố Trì Thanh của cậu thôi, sẽ không thật sự làm gì cậu.

Trước khi nằm xuống, Ôn Mộ nhìn chiếc vòng tay màu đen, có chút do dự.

Bây giờ cậu đã dần thích nghi với cơ thể của Omega, có thể tự do kiểm soát tin tức tố của mình, vì vậy lúc tắm cậu đã tháo vòng tay ra.

Thật ra khi ở nhà, cả Alpha và Omega bình thường đều sẽ không đeo vòng tay. Ở thế giới này khi xây dựng nhà cửa, vách tường được làm từ các vật liệu đặc thù có thể hấp thụ và ngăn chặn tin tức tố, đảm bảo tin tức tố không tản ra bên ngoài. Nếu không về đến nhà vẫn phải đeo vòng tay, sẽ gây bất tiện cho các cặp vợ chồng hoặc chồng chồng trong sinh hoạt.

Bùi gia xa hoa như vậy, đương nhiên nhà ở cũng giống thế.

Vì vậy Ôn Mộ hạ quyết tâm, cậu đặt vòng tay lên trên tủ đầu giường.

Lúc ngủ cậu không thích vướng víu, không mặc đồ ngủ bao giờ, chỉ xỏ độc cái qυầи ɭóŧ nho nhỏ.

Nhắm mắt lại, cậu có thể cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của Bùi Thư Thần trong phòng.

Tuy rằng lạnh lẽo, nhưng mà khó giải thích được lại khiến cậu an tâm.

Bên trong chăn có mùi của nắng sau khi phơi cùng tin tức tố Alpha như có như không vờn quanh, Ôn Mộ thỏa mãn chìm vào mộng đẹp.

...

Sáng ngày thứ hai.

Ôn Mộ tự nhiên thức dậy, đồng hồ sinh học của cậu rất chính xác, mỗi sáng năm giờ đều dậy đi vệ sinh, nếu như có việc thì rời giường luôn, không có việc thì nằm xuống ngủ tiếp đến sáu giờ.

Đến giờ đi vệ sinh như thường lệ, cậu mở mắt ra.

Đồng tử Ôn Mộ trừng lớn.

Cậu "A" một tiếng ngắn ngủi, sau đó vội vàng che miệng, sợ đánh thức người bên cạnh ——

Bùi Thư Thần đang nằm ngủ trên giường của cậu.

Ôn Mục thật cẩn thận xác nhận một chút, đây đúng là giường của cậu mà... Bùi tổng hắn, hắn vào từ lúc nào vậy...

Người ở bên cạnh khẽ nhíu mày, bị động tĩnh vừa rồi đánh thức, từ từ mở mắt ra.

Ôn Mộ:......

Bùi Thư Thần:......

Con ngươi trong veo màu hổ phách cùng đôi mắt hẹp dài thâm thúy, nhìn nhau không chớp mắt.

Một giây, hai giây... Một phút sau.

Bùi Thư Thần mở miệng.

"Mấy giờ rồi?"

Giọng điệu cực kỳ tự nhiên, như thể hắn vốn nên ngủ trong căn phòng này, trên chiếc giường này.

"A, chắc là năm giờ rồi."

"Ừm."

Bùi Thư Thần muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra ngồi dậy, nhưng khi vừa mới di chuyển một chút, hắn cảm nhận được làn da nhẵn nhụi bên dưới lòng bàn tay.

Một cánh tay của hắn, đang khoác trên chiếc eo thon nhỏ của Omega.

Thấy đối phương bất động, Ôn Mộ cũng cứng ngắc không dám động đậy, cậu bị dọa cho sắp khóc luôn rồi.

Chuyện gì thế này? Ban đêm ngay bên cạnh cậu nhiều thêm một người, cậu tại sao lại không phát hiện ra chứ, lại còn cứ như thế ngủ đến tận hừng đông...

Không đúng. Cậu có cảm thấy được, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ôn Mộ cảm giác được giường nhúc nhích một chút, chỗ bên cạnh lún xuống. Nhưng cậu không hề mở mắt ra nhìn, thậm chí còn tránh sang một bên nhường chỗ cho người đó.

Trời má, cậu quả là vô tư đến bật ngửa luôn!

Ôn Mộ không biết, Alpha và Omega có độ phù hợp cao không có khả năng chống lại tin tức tố của nhau, ngay cả khi Bùi Thư Thần nửa đêm mở cửa phòng, vén chăn lên, trèo lên giường, đặt tay lên eo cậu, chỉ cần cơ thể của cậu cảm nhận được tin tức tố của đối phương, sẽ cảm thấy thân thuộc và an toàn.

Việc hai người họ ngủ cùng nhau là chuyện rất tự nhiên – cơ thể của cậu đã ngầm thừa nhận như vậy.

Về phần Bùi Thư Thần...

Đêm qua hắn vì lo lắng bồn chồn mà thức giấc, cảm giác thèm khát tin tức tố của Omega cường liệt lần thứ hai xuất hiện, mà lần này, thứ hắn khao khát có thể dễ như trở bàn tay nắm lấy được, đang ở ngay trong nhà hắn.

Trong bóng tối, Bùi Thư Thần ngồi dậy, men theo mùi hương đó đi ra khỏi phòng ngủ của mình, từ lầu ba đi xuống lầu hai, dọc theo hành lang đi đến căn phòng kia — căn phòng nồng nặc hương nho xanh.

Sau đó cực kỳ tự nhiên chui vào trong chiếc chăn ấm áp.

Một giây sau, ngủ say sưa.

Đúng vậy, hắn ban đêm phát bệnh.

Khi phát bệnh người bệnh ở trong trạng thái tỉnh táo, Bùi Thư Thần đương nhiên nhớ tất cả mọi thứ, nhưng dù sao cũng là vừa từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, hắn mơ mơ tỉnh tỉnh, cho nên không cách nào kiểm soát được bản thân. Hắn nghĩ, nếu như phát bệnh vào ban ngày, hắn nhất định sẽ không làm ra... hành động vừa mất mặt vừa không lễ phép như vậy.

Chuyện này rất bình thường, Bùi Thư Thần tự an ủi. Huống hồ là hắn bỏ tiền ra thuê cậu ta mà, bất kể làm cái gì cũng đều không tính là quá phận.

Hai người tâm tư bay tán loạn, lúng túng trầm mặc tiếp tục trải qua một phút.

Bùi Thư Thần cấp tốc rút cái tay không nghe lời về, ngồi thẳng dậy, ngữ khí nghiêm túc nói: "Từ giờ đi ngủ..."

Giọng hắn đột ngột im bặt, bởi vì theo động tác, một góc chăn bị vén lên, thân thể trắng nõn bóng loáng của Ôn Mộ lộ ra, hai chân thon dài, cùng với cái qυầи ɭóŧ tam giác có hoa văn hình con vịt vàng nhỏ.

Còn cả chỗ hơi hơi nhô lên bên trong qυầи ɭóŧ.

Ôn Mộ luống cuống tay chân kéo chăn che kín người, lông mi hoảng loạn run rẩy.

Bùi Thư Thần không dấu vết hít một hơi, tiếp tục lời vừa nãy chưa nói xong: "Từ giờ đi ngủ nhất định phải mặc quần áo, nhớ chưa."

"Được, tôi nhớ rõ rồi." Ôn Mộ vội vàng gật đầu.

"Còn có, vòng tay cũng phải đeo, khi ngủ cũng không được tháo ra."

"Được." Ôn Mộ ngoan ngoãn nói.

Bùi Thư Thần hoàn thành xong hai câu mệnh lệnh, như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay Bùi Thư Thần không đeo kính, cho nên ánh mắt của hắn trông không còn sắc bén như thường lệ. Tóc của hắn cũng xõa xuống, trông trẻ hơn rất nhiều, nhìn qua như chỉ mới ngoài đôi mươi.

Tối hôm qua khi cậu nhắc đến chuyện ngủ chung phòng với Bùi Thư Thần, đối phương rõ ràng rất tức giận mà, tại sao tự dưng lại xuất hiện trên giường của cậu? Ôn Mộ không phải không có nghi hoặc.

Chỉ là cậu không dám nói ra, càng không dám đi hỏi.

Bùi Thư Thần bình tĩnh lãnh khốc bước ra khỏi phòng Ôn Mộ, khi vừa trở về phòng mình, hắn thở dài thườn thượt.

Mất mặt.

Căn bệnh này rốt cuộc muốn dằn vặt hắn đến khi nào đây.

- ----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ban ngày, hắn là ác ma người người sợ hãi, đến ban đêm, hắn lại là tên ngốc lén lén lút lút bò lên giường vợ. Hắn chính là nhân vật chính của bản tin biếи ŧɦái ngày hôm nay, Bùi Cẩu Thần!