Chương 1

"Lý Mão?"

Một tiếng gọi không xác định phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong hẻm nhỏ.

Lý Mão đang tựa vào chân tường, cúi thấp đầu hút thuốc, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu, mượn đèn đường lúc sáng lúc tối tùy ý liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, hàm hồ lên tiếng.

"Ừ."

Sau khi xác nhận thân phận, người đàn ông đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh Triệu giới thiệu, nghe nói trả tiền thì việc gì anh cũng nhận."

Lý Mão hơi nheo mắt lại, cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, trả lời: "Cũng gần như là vậy, tiền, trả tiền đúng chỗ thì cái gì cũng có thể thương lượng được."

Dường như là vì che giấu chỗ thiếu hụt của mình, sau khi nói xong đoạn này, anh lại rít thêm vài hơi rồi mới phun ra một ngụm khói.

Vừa rồi Lý Mão nói câu đầu tiên ngắn gọn nên không bị kẹt lại.

Cho nên khi người đàn ông nghe được câu nói thứ hai không quá liền mạch kia của anh thì có hơi kinh ngạc, lập tức bật thốt lên hỏi: "Anh bị nói lắp hả?"

Lý Mão nghe thấy lời này thì nhíu mày có hơi không vui.

"Cậu, con mẹ nó cậu lại không phải đến để mua vui! Nói nhảm nhiều thế!"

Sau khi mắng xong anh còn chưa hết giận, dứt khoát hút hết một hơi hết chỗ thuốc lá còn lại, cong ngón tay bắn mẩu thuốc đến dưới chân người đàn ông.

Người đàn ông cúi đầu nhìn thoáng qua điếu thuốc đang nằm bên chân mình, còn chưa dập tắt, dường như cũng cảm thấy mình có hơi quá phận.

Hắn ta nhấc chân giẫm tắt đầu tẩu thuốc, sau đó móc từ trong túi ra một bao bột phấn màu trắng và một tấm hình.

Hắn ta nhìn chằm chằm Lý Mão nói: "Nghĩ cách bỏ túi thuốc này cho Omega trên ảnh uống, sau khi xác nhận người kia uống xong thì chạy, chuyện sau này không cần anh quản, sau khi thành công tôi trả anh hai ngàn tệ."

Lý Mão nhìn túi bột màu trắng kia, trong lòng đại khái hiểu được tác dụng của thứ này.

Nhưng anh không có điểm mấu chốt gì, dù sao không có một người có đạo đức cao thượng nào lại có tôn chỉ phục vụ là chỉ cần có tiền thì việc nào cũng nhận.

Thế là Lý Mão nhếch môi hừ cười một tiếng, hai tay đút túi quần, liếc nhìn người đàn ông hỏi: "Lượng thuốc này có an toàn không? Chết người cũng được nhưng, nhưng không phải là cái giá này."

Người đàn ông đối cực kỳ tự tin với túi thuốc trong tay mình.

Hắn ta nói chắc như đinh đóng cột: "Yên tâm, không chết được đâu, Omega này có chút không biết điều, ông chủ của chúng tôi muốn giáo dục cậu ta một chút, còn chưa bắt tới tay, làm sao có thể để cậu ta chết được."

Nghe vậy, tròng mắt Lý Mão chuyển động, sau một hồi cân nhắc ngắn ngủi, anh quả quyết đoạt lấy túi bột phấn màu trắng trong tay người đàn ông.

Sau khi Lý Mão cất túi bột phấn kia vào trong túi, anh cam đoan với người đàn ông: "Được, được rồi."

Đúng lúc Lý Mão định cầm lấy tấm ảnh chụp trong tay người đàn ông kia, thì người kia lại đột nhiên thu tay lại.

Lý Mão không hiểu nhìn về phía người đàn ông, nhưng vẫn không nói gì.

Hai người nhìn nhau một lát, người đàn ông chợt nhếch miệng cười một tiếng.

Hắn ta lật qua tấm ảnh chụp lại để anh nhìn địa chỉ phía sau.

Hắn ta cười nói: "Hiện tại Omega này ở khách sạn Lục Lâm, bên trên là số phòng của cậu ta, tranh thủ làm xong chuyện này, hai chúng ta đều có thể báo cáo kết quả tốt, thuận tiện nhắc nhở anh một câu, tốt nhất nên mang theo vài người, Omega này có thể không giống với mấy Omega khác mà anh từng gặp qua."

Lý Mão nghe người đàn ông nói úp úp mở mở, nửa tin nửa ngờ nhận lấy tấm ảnh chụp vô cùng thần bí kia.

Khác với những Omega khác mà anh từng gặp?

Là sao?

Không phải đều có cái hai mắt một cái mũi, hai cánh tay một cái miệng hay sao?

Khi Lý Mão lật tấm hình kia lại, anh lập tức hít một hơi khí lạnh.

Quả thật không giống với những Omega mà anh từng gặp.

Có lẽ là do là con lai khiến cho Omega này nhìn qua cũng không yếu đuối đáng yêu, ngược lại có chút quá tuấn mỹ.

Tóc đen mắt xanh, mũi cao môi mỏng.

Bức ảnh được chụp lén, địa điểm giống như một phòng buffet của khách sạn nào đó.