Chương 14

Lý Mão không lên tiếng, chỉ kéo chăn che mặt mình lại, chỉ chừa lại mấy lọn tóc dài màu vàng hoàn toàn tản ra bên ngoài.

Vạn Phức Kỳ thấy thế nhấc chân không nhẹ không nặng đạp một cước bao vào con rùa đen rút đầu trong chăn.

"Trước đó không phải rất trâu bò sao? Alpha đại nhân không ai bì nổi, sao hiện tại lại làm rùa rụt đầu thế?"

Hắn thấy người trên giường còn không có ý muốn nói chuyện với mình, thì tự xốc chăn lên, chen vào bên trong.

Vạn Phức Kỳ không cần thể diện nói: "Bây giờ tính tình thiếu gia lại phát tác? Tôi nói sai sao? Vốn dĩ bộ quần áo kia bị xé rách rồi, anh muốn khoe chim thì tôi không cản, như vậy có thể nguôi giân rồi chứ?"

Bây giờ Lý Mão quá nhạy cảm với pheromone của ai đó.

Trong nháy mắt khi Vạn Phức Kỳ dán lên, sắc mặt anh lập tức biến đổi, lộn nhào chạy trốn tới một bên khác của giường.

Lần này lông mày Vạn Phức Kỳ xoắn lại thành nút thắt.

Hắn chống người dậy, chỉ vào vị trí bên cạnh mình, ra lệnh: "Tới đây, nếu để tôi đến bắt anh thì không dễ thương lượng đâu.”

Lực uy hϊếp của Vạn Phức Kỳ vẫn còn.

Nhưng Lý Mão vẫn không nhúc nhích, anh chỉ ngồi ở góc giường, dựng thẳng một ngón giữa lời ít ý nhiều với Vạn Phức Kỳ.

Vạn Phức Kỳ xùy cười một tiếng.

"Không phải tôi nói, bây giờ anh giơ ngón giữa lên với tôi, cực kỳ giống như đang gọi mời đó.”

Những lời này đã khơi gợi lại tất cả những đoạn ký ức trong đầu Lý Mão.

Anh đỏ bừng mặt mắng: "Cút, cút! Ông nội cậu!"

Vạn Phức Kỳ nhướng mày: "Còn nhớ thương ông của tôi? Không muốn làm vợ tôi, chỉ muốn làm bà tôi thôi đúng không?"

"Đệt..."

Lý Mão thật sự không biết người này rốt cuộc là làm sao có thể nói ra mấy từ chó má như vậy, giống như một đóa hoa cao lãnh không dính khói lửa nhân gian, vừa mở miệng đã nói ô ngôn uế ngữ.

Lý Mão lại là một người nói chuyện không lưu loát.

Không đợi anh đánh trả lại người này, câu tiếp theo của hắn lại đập tới.

Lý Mão nghẹn một bụng khí, giơ nắm đấm lên muốn đấm vào mặt Vạn Phức Kỳ.

Nhưng hiện tại toàn thân lý Mão đều mềm nhũn, còn chưa có khôi phục được một chút sức lại, nắm đấm ngày xưa giờ phút này đã bị bàn tay của người đàn ông bao bọc lại một cách dễ dàng.

Vạn Phức Kỳ trở tay kéo một cái, tiểu nói lắp lập tức ngã vào lòng hắn.

"A..."

Lý Mão nằm trong lòng ngực hắn, không mắng chửi gì, chỉ là há miệng nhỏ tức giận.

Vạn Phức Kỳ cúi đầu nhẹ nhàng giúp anh đẩy mái tóc bị mồ hôi thấm ướt đang dính vào mặt ra.

Hắn nhịn xuống dỗ dành: "Đừng náo loạn, để cho tôi ôm một chút."

Lý Mão được Vạn Phức Kỳ ôm vào trong ngực thì không phản kháng, chỉ là đôi mắt to xoay chuyển hai vòng.

Thấy tên cầm thú này thật sự chỉ đơn thuần muốn ôm mình, anh mới hơi thả lỏng một chút.

Lý Mão dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đυ.ng vào mắt Vạn Phức Kỳ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Vạn Phức Kỳ mở mắt nhìn anh.

Lý Mão rút một cánh tay từ trong ngực ra, dựng ngón trỏ và ngón giữa với hắn.

Vạn Phức Kỳ nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, mới không xác định hỏi: "Hả?"

Lý Mão im lặng liếc mắt.

Hả em gái cậu.

Anh chỉ tay xuống bên dưới rồi đáp lại hắn: "Thuốc lá, trong, trong túi áo của tôi có.”

"Túi áo hay túi quần?"

Vạn Phức Kỳ hỏi rất thẳng thắn tự nhiên, trong lúc nhất thời người trần như nhộng nào đó cũng không kịp phản ứng, không mặc quần áo thì làm sao mà có túi được.

Cho đến khi bị Enigma kìa sờ từ xương bả vai xuống đùi, Lý Mão mới bừng tỉnh đại ngộ.

Anh nắm lấy cổ tay Vạn Phức Kỳ, thấp giọng cảnh cáo: "Con mẹ nó! Nếu cậu còn dám sờ, sờ loạn ông đây lập tức chém móng, móng chó của cậu!"

Mắng xong, Lý Mão biểu hiện giống như mình không cẩn thận sờ phải cứt chó xui xẻo, cau mày, bĩu môi, vội vàng ném cổ tay Vạn Phức Kỳ ra ngoài.

Anh cũng lười mắng tiếp.

Chỉ ôm một chút là loại lời nói ngu ngốc gì vậy?

Anh sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy chuột bị mất nhà sẽ chủ động ôm mèo hôn môi.

Anh tình nguyện chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, cũng không muốn đi theo tên ngu xuẩn này diễn phim tình cảm.