Chương 15

Vạn Phức Kỳ thấy Lý Mão lạnh mặt không nói gì nữa, thì lập tức nhướng đuôi lông mày, chủ động mở miệng tán gẫu: "Anh còn biết hút thuốc hả?"

Lý Mão nghe thấy chữ "hút thuốc", lúc này mới nguyện ý bố thí một lần nữa cho Vạn Phức Kỳ một ánh mắt, nhưng giọng điệu lại thực sự không kiên nhẫn chút nào.

Dù sao thì bây giờ anh đang rất cần nicotin an ủi, mà không phải là một cái ôm nồng nặc mùi hương pheromone của tên Enigma luôn tự cho mình là đúng kia.

"Sao, sao vậy? Trên trán tôi có khắc này, nơi này cấm hút thuốc sao?" Lý Mão âm dương quái khí hỏi ngược lại.

Vạn Phức Kỳ mím môi cười lắc đầu, trả lời: "Không khắc cấm hút thuốc lá, bây giờ mặt mũi của anh đều viết "Tôi rất thoải mái"."

Lý Mão:...

Vừa rồi anh nên thừa dịp tên ngốc này không phòng bị, trực tiếp vươn hai ngón tay ra chọc mù hai mắt hắn.

Nói chuyện không hợp nhau, huống chi người khác nói nửa câu, anh còn phải nói một câu rưỡi.

Lý Mão hung tợn trừng mắt nhìn Vạn Phức Kỳ một cái, rồi quay đầu đi một mình hờn dỗi.

Chờ anh hòa hoãn thêm một lúc nữa xem anh có gϊếŧ tên chó điếc này không.

Thành công chọc giận tiểu nói lắp đến mức người kia thở hồng hộc, lương tâm Vạn Phức Kỳ đột nhiên bộc phát hắn thản nhiên nói: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Lý Mão tức giận nói: "Hút, hút vào phổi cậu chắc?!"

Vạn Phức Kỳ gật đầu, "Anh hút thuốc ở bên cạnh tôi, nên tôi cũng hít khói của anh, hút thuốc thụ động còn nguy hiểm hơn, anh đúng là không có trách nhiệm đối với vợ mình, anh muốn đêm tân hôn đầu tiên đã mất vợ sao?"

"Nói nhảm thật, thật nhiều!" Lý Mão bực bội mắng một câu: "Cậu thả, thả tôi ra, tôi muốn xuống giường."

"Xuống giường đi đâu? Không phải nói để tôi ôm một lát sao?"

Vạn Phức Kỳ lại siết chặt cánh tay hơn, đè cằm lên cổ Lý Mão.

Lý Mão thử giãy giụa, nhưng chưa được hai lần thể lực vừa khôi phục lại của anh đã bị tiêu hao hầu như không còn.

Bất đắc dĩ anh chỉ có thể nằm trong lòng Vạn Phức Kỳ như con cá chết, sau đó dùng giọng điệu thương lượng nói: "Bây giờ tôi thật sự, thật sự rất cần hút, hút một điếu thuốc, nếu cậu không muốn hút, hút thuốc thụ động, tôi đi ra ban, ban công hút, hút xong hai ta lại ôm, ôm đến lúc trời đất sụp đổ được chưa?"

Lý Mão nói xong còn nháy mắt hai cái với Vạn Phức Kỳ.

"Được không, tổ tông, tổ tông, hôm nay cậu để tôi hút điếu, điếu thuốc này, cậu chính là tổ, tổ tông ruột thịt của tôi."

Vạn Phức Kỳ vốn đang lạnh mặt nhìn chằm chằm Lý Mão, sau khi nghe xong lời của anh thì không nhịn được hỏi: "Tổ tông đều là người thân cả, trên gia phả nhà anh còn viết tên hàng xóm hả?"

Nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu, Lý Mão còn chưa kịp phản bác thì đã bị Vạn phức Kỳ hôn

"Muốn hôn thì cứ nói thẳng, không cần nói bóng nói gió, ông xã đều cho anh."

"..."

Vốn dĩ Lý Mão chán ghét mình là người cà lăm, bây giờ lại càng chán ghét cái miệng thối này của mình hơn.

"Cậu có tin, tin một lát nữa ông đây dùng, dùng lưỡi cậu để dập tàn thuốc không?" Lý Mão nhắm mắt lại một lúc sau mới ra một câu như vậy từ trong kẽ răng.

Nhưng mà Vạn Phức Kỳ căn bản không thích dáng vẻ này của anh.

Hắn dùng tay bóp mông Lý Mão một cái rồi trả lời: "Nếu còn nói năng không giữ miệng trước mặt tôi, có tin tôi sẽ in dấu thuốc lá lên mông anh hay không?"

"..."

Nếu người khác nói lời này Lý Mão sẽ cho là người kia đang khoác lác, nhưng nếu tên chó điên này nói, thì anh tin một giây sau hắn sẽ dùng điếu thuốc viết Thanh Minh Thượng Hà Đồ lên mông mình.

Nói không được, không nói cũng không xong, Lý Mão dứt khoát ngậm miệng lại, tiến hóa từ cà lăm thành câm điếc.

Nhưng mà anh có thể quản được miệng của mình, lại không quản được miệng cầm thú.

Vạn Phức Kỳ lại mở miệng nói: "Hút thuốc hại phổi hại thân, nếu anh muốn hút chút gì đó thì tôi có đề nghị tốt hơn nè."

Lý Mão:...

Có ai ra đơn ám sát tên ngốc này hay không, anh sẽ thay trời hành đạo báo thù riêng, đồng thời còn có thể thuận tiện kiếm một khoản nhỏ.

Lý Mão thu tay lại, thuận tiện ôm chặt cánh tay, giấu hai tay ở dưới nách, kín kẽ đến mức Vạn Phức Kỳ móc không ra.