Chương 17

Vạn Phức Kỳ nhẹ nhàng vung tay lên, Lý Mão bị kéo về phía hắn vài phần, tiếng dây xích va chạm nhau vang lên một hồi lâu.

"Thích không?" Vạn Phức Kỳ lắc lắc cổ tay hỏi: "Hẳn là rất thích nhỉ? Nếu không cũng sẽ không đặt ở trong hộp dụng cụ tùy thân..."

Khóe môi hắn ta nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Lý Mão đang bị khóa chặt còng tay không nhúc nhích, hắn nhẹ giọng nói: "Vốn cũng định dùng trên người tôi đúng không? Vậy cũng coi như là tôi giúp bảo bối dùng hết mọi vật dụng nhỉ..."

Nói xong, Vạn Phức Kỳ kéo mạnh cổ tay, Lý Mão không hề phòng bị bị lực đạo hung mãnh của hắn kéo lên, cơ thể mất cân bằng nặng nề đυ.ng vào người Enigma.

Lần này, mùi hoa Vãn Hương Ngọc mang theo chút xâm lược.

Sau khi bị đánh dấu, Lý Mão đã không còn đường phản kháng.

Giống như lời anh nói, một khi bị đánh dấu, người này cũng không cần có động tác dư thừa gì, chỉ cần thả ra một chút pheromone, đầu gối anh sẽ lập tức xụi lơ, quỳ trên mặt đất liếʍ đế giày cho người này.

Chỉ cần Enigma này muốn, hắn hoàn toàn có thể dạy dỗ anh thành một vật chứa đánh mất tư duy.

Lý Mão gắt gao cắn môi dưới, tay nắm chặt nắm đấm, dùng móng tay hãm sâu vào lòng bàn tay để đổi lấy sự tỉnh táo.

Tất cả những động tác nhỏ của anh đều không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của Vạn Phức Kỳ.

Vạn Phức Kỳ đối đãi với anh giống như một vật nuôi đang làm nũng, yêu thích không buông tay xiết chặt cánh tay Lý Mão.

Hắn hạ mắt thưởng thức Lý Mão, nâng bàn tay không bị còng tay kia lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc màu vàng của Lý Mão ra sau tai.

Vạn Phức Kỳ run run bả vai cười vài tiếng.

Lý Mão nghe tiếng cười kia da gà trên người anh cũng nổi lên.

Vạn Phức Kỳ làm bộ tiếc nuối "A" một tiếng, “Chắc chắn bảo bối của tôi đang nghĩ muốn trốn như thế nào đúng không?"

Hắn giơ tay tay đang bị còng với nhau của hai người lên, vừa cười vừa nói.

"Nhưng bây giờ anh phải làm thế nào mới có thể chạy thoát đây? Nghĩ ra cách gì rồi sao?"

Lý Mão bị mùi pheromone của Vạn Phức Kỳ ép đến mức chảy mồ hôi lạnh, căn bản không còn dáng vẻ mắng chửi người vừa nãy nữa.

Anh hé miệng, hình như còn muốn chửi đối phương một chút, nhưng môi run rẩy vài cái, lại vẫn không phun ra được chữ nào.

Đến bây giờ, Vạn Phức Kỳ Tài mới lạnh lùng liếc nhìn người trong ngực mình.

Hắn vén chăn lên, bế người không dám xù lông trong lòng lên rồi đi về phía phòng tắm.

Trên đường đi, Vạn Phức Kỳ vẫn không quên cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lý Mão.

Hắn trách cứ: "Không phải nói muốn tự tắm sao? Thế dáng vẻ bây giờ của anh là gì đây? Thật là... làm nũng cũng phải có chừng mực đó bảo bối..."

Sau khi vào phòng tắm, Vạn Phức Kỳ vẫn đắm chìm trong vai trò là một người chồng mẫu mực.

Hắn vừa ôm eo Lý Mão vừa dùng một tay cố định người đang đứng không vững trong lòng mình.

Vạn Phức Kỳ ngâm nga giai điệu vui vẻ, điều chỉnh nước trong bồn tắm đến nhiệt độ thích hợp, thậm chí sau khi kết thúc còn bỏ vào một quả cầu tắm mà khách sạn tặng.

Đợi đến khi quả cầu tắm kia tan hết trong bồn tắm, hắn mới ôm mèo con đã học được việc nên thu hồi móng vuốt như thế nào ngồi vào trong bồn tắm.

Trong giây phút thân thể mệt mỏi ngâm trong nước ấm đôi lông mày đang nhíu lại của Lý Mão có chút giãn ra.

Nhưng anh vẫn nhắm chặt mắt trốn tránh như cũ, chịu đựng khuất nhục của việc mình đang rơi vào thế yếu.

Không biết vì sao, rõ ràng là nhiệt độ nước bình thường, nhưng nước đến bàn tay của Enigma lại khiến Lý Mão bất giác rùng mình một cái.

Cho dù bị vốc nước mấy lần, anh vẫn run rẩy dữ dội như cũ.

"Còn không biết bảo bối của chúng ta tên là gì vậy?" Vạn Phức Kỳ đột nhiên mở miệng hỏi.

Hắn hạ mắt, nhìn chúp mũi của tiểu nói lắp rồi sờ sờ mái tóc dài màu vàng đã bị thấm ướt.

"Thật ra loại vấn đề này hẳn là nên hỏi từ trước nhỉ? Như vậy vừa rồi có thể hô tên bảo bối khi làʍ t̠ìиɦ rồi, chắc là sẽ tình thú hơn một chút nhỉ?"

Hình như Vạn Phức Kỳ đang nghĩ đến cảnh đó, trên mặt hắn hiện ra nụ cười hạnh phúc ước mơ.