Chương 18

Hắn kéo tay mình và anh ra khỏi mặt nước, nắm lấy bàn tay ướt sũng của Lý Mão rồi hôn vào lòng bàn tay anh

"Xin lỗi, lần đầu làm chồng nên tôi có hơi vụng về, lần sau nhất định sẽ không sơ ý như vậy nữa, xin bảo bối đừng giận tôi có được không?"

Vạn Phức Kỳ nghiêng đầu dán vào lòng bàn tay Lý Mão, cười khẽ rồi truy hỏi: "Cho nên đối tượng tân hôn của tôi tên là gì vậy?"

Lý Mão biết lúc này im lặng không nói không phải là lựa chọn tốt.

Nhưng anh vẫn không mở mắt, chỉ lạnh lùng trả lời: "Phỉ, Phỉ Phỉ."

Vạn Phức Kỳ giương mắt, "Viết như thế nào?"

Lần này Lý Mão mở mắt, "Chữ thảo đầu tiên, thêm chữ người, phi thường ngu xuẩn phỉ."

Sau khi thấy chữ này, Vạn Phức Kỳ có chút cạn lời.

Cũng không phải bởi vì tiểu nói lắp bí mật mang theo hàng lậu quang minh chính đại mắng hắn một câu.

Mà là hắn cảm thấy chữ này thật sự có chút không hài hòa với một Alpha cầm theo chích điện đi vào phòng người khác lúc nửa đêm.

Phi, phi, phi...

Cái nào cũng không có chút không hài hòa, sao lại là cố tình là Phỉ vậy?

Vạn Phức Kỳ ở chung với Lý Mão một đêm ngắn ngủi cũng không ngờ tới, đối tượng tân hôn thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn của hắn đã bị còng tay lại rồi, còn có thể dùng giọng điệu tự nhiên nói dối không đỏ mặt.

Vì vậy Vạn Phức Kỳ cũng không có quá nhiều nghi ngờ, chỉ là tiếp theo nghiêm cẩn hỏi: "Là chỉ có một chữ Phỉ hay là Phỉ Phỉ?"

Lý Mão cũng không ngờ thật sự có thể lừa được Enigma còn nhiều tâm nhãn hơn cả củ sen này.

Nghe được Vạn Phức Kỳ nghiêm trang hỏi thăm, suýt nữa anh đã cười thành tiếng.

Lý Mão nhanh chóng quay đầu, che đậy vẻ mặt của mình rồi mới tiếp tục dùng giọng điệu lạnh như băng không tình nguyện lại bất đắc dĩ kia trả lời: "Điệp, điệp từ."

"Phỉ Phỉ?" Vạn Phức Kỳ thử lặp lại một lần, vẻ mặt hắn càng thêm nghi hoặc.

Lý Mão nghe thấy âm cuối của người này, có thể tưởng tượng ra biểu cảm đặc sắc của hắn.

Mặc dù đang dùng hết toàn lực nín cười, nhưng thân hình của anh vẫn khống chế được mà run rẩy.

Bất kể nói thế nào, anh cũng coi như thắng một trận nhỏ.

Vạn Phức Kỳ nghi ngờ đáp án này nhìn thấy vai của Alpha run rẩy, còn tưởng rằng giọng điệu nghiêm khắc của mình khiến cho Alpha sợ hãi.

Vì vậy, hắn không truy cứu cái tên kỳ quái này rốt cuộc xuất hiện như thế nào nữa, chỉ vuốt ve hình xăm bướm trên da thịt bóng loáng của Lý Mão, rồi hỏi:

"Vậy họ thì sao?"

"Hiên Viên." Lý Mão không cần nghĩ ngợi trả lời.

Hiên Viên Phỉ Phỉ...

Vạn Phức Kỳ mím môi im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ mở miệng lần nữa: "Chơi vui không?"

Lý Mão nghe được ba chữ này thì hoàn toàn thất thủ, dứt khoát ngồi ở trong bồn tắm không kiêng nể gì cả mà cười ha ha.

Anh quay đầu khıêυ khí©h nhìn chằm chằm Vạn Phức Kỳ, "Không, không vui sao? Tôi thấy cậu chơi, chơi rất vui vẻ mà? Hơn nữa, ai quy định tôi không, không thể tên là Hiên Viên Phỉ Phỉ? Mệt, mệt cậu còn mở miệng gọi bảo bối, kêu vui vẻ như vậy, giữa chúng ta không có một chút tín, tín nhiệm nào sao?"

Ngũ quan của Lý Mão không tinh xảo hoàn mỹ như Vạn Phức Kỳ, duy chỉ có một đôi mày là xinh đẹp nhất.

Lông mày mượt mà hơi bay lên, khiến khí chất du côn trên người anh được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng lông mày Lý Mão cũng không đậm lắm còn hơi cong, mang theo vài phần mềm mại.

Con mắt cũng không thâm thúy như Vạn Phức Kỳ, mắt anh là kiểu mỹ nhân phương Đông tiêu chuẩn, trước hẹp sau rộng.

Lông mi thẳng dày, đến đuôi mắt mí mắt mới rõ hơn một chút.

Bây giờ anh cười rộ lên, con ngươi tròn tròn đen nhánh sáng lấp lánh, khiến Vạn Phức Kỳ bị đùa giỡn một trận cũng không tức giận.

Tối hôm qua ý thức của hắn không quá tỉnh táo, mặc dù hắn biết Alpha mà mình đánh dấu rất đẹp, nhưng hiện tại định nghĩa của hắn về tiểu nói lắp đã vượt qua từ xinh đẹp.

Hắn không dùng những thủ đoạn bạo lực không quá nhân đạo kia giáo dục Alpha mà chỉ trêu đùa anh một chút.

Vạn Phức Kỳ cúi đầu cười cưng chiều, gật đầu, tán đồng nói: "Bảo bối nói đúng, giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự tín nhiệm."