Chương 2

Omega mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng gạo, ngồi một mình trên ghế đơn, tay cầm ly, tay còn lại lật xem sách giấy trên mặt bàn.

Tuy chỉ là ảnh tĩnh nhưng lại lại không che giấu được quý khí trong lúc hắn giơ tay nhấc chân.

Đôi mắt màu lam nhạt nửa kín nửa hở dưới khung kính màu đen giống như một vùng biển mờ sương sáng, thần bí đẹp đẽ nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.

Bất kể là vẻ ngoài hay là khí chất, đều vô cùng phù hợp với câu đóa hoa lạnh lùng.

Sau khi Lý Mão nhớ kỹ vẻ ngoài của Omega, anh lập tức nhét tấm hình kia vào trong túi.

Tất cả sự chú ý của Lý Mão đều dừng trên khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Omega này, cũng không phát hiện ra bờ vai của người này quá rộng so với Omega bình thường.

Mà bởi vì góc độ quay chụp nên cơ thể người đàn ông bị chiếc bàn ăn trước mặt che khuất, khiến Lý Mão xem nhẹ.

"Đúng thật là rất, rất khác biệt. Còn, còn rất đẹp." Lý Mão cất kỹ ảnh chụp, thành thật đánh giá.

Đánh giá của Lý Mão dường như khiến cho người đàn ông nhớ tới chuyện gì đó thú vị, hắn ta cười ha ha vài tiếng.

Sau đó lấy một cái hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu thuốc lá bỏ vào miệng, rồi lại rút ra một điếu đưa cho Lý Mão.

Đưa thuốc lá đối với đám người bọn họ mà nói, cũng là một loại tán thành và lấy lòng.

Lý Mão đương nhiên sẽ không làm ra vẻ, anh đưa tay nhận lấy điếu thuốc của người đàn ông.

Người đàn ông lấy bật lửa ra châm thuốc cho Lý Mão trước, sau đó mới châm một điếu thuốc trong miệng mình.

"Người anh em, anh cũng hiểu quy củ, chuyện của ông chủ tôi không tiện lắm miệng, nhưng anh cứ nghe lời tôi khuyên đi, đừng xem thường cái Omega kia, hai ngàn tệ này không dễ kiếm như trong tưởng tượng của anh đâu."

Từ vẻ mặt hả hê khi người khác gặp họa của người đàn ông, Lý Mão nhận thấy giữa Omega và ông chủ người đàn ông kia có thể đã xảy ra những chuyện bát quái khiến người ta cười đến rụng răng.

Nhưng đã làm nghề này của bọn họ thì phải quản lý cái miệng của mình.

Anh gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.

"Yên, yên tâm đi, người anh em, chắc, chắc chắn tôi sẽ giải quyết xong chuyện này cho anh."

Người đàn ông kia đột nhiên như nhớ tới cái gì, tự chỉ vào tai mình với Lý Mão.

Hắn ta bổ sung thêm: "Tai của Omega này có vấn đề, cậu ta phải đeo máy trợ thính, nếu không cẩn thận đánh rơi máy trợ thính, cậu ta sẽ không nghe thấy..."

Ý định ban đầu của người đàn ông là muốn nhắc nhở một câu, sợ đến lúc đó trong lúc đánh nhau mà làm vỡ máy trợ thính của Omega, không thể nói chuyện được nữa, thì sẽ có thêm những rắc rối không cần thiết.

Nhưng hắn ta nói xong ánh mắt đã rơi vào đôi môi đang hút thuốc lá của Lý Mão, đột nhiên lại im bặt không nói nữa.

Hắn ta thấp giọng mắng một câu, hung hăng bóp tắt điếu thuốc còn chưa hút xong trong tay rồi vứt đi.

Mẹ nó, đúng là mình không nên xen vào chuyện của người khác mà.

Một người điếc, một người nói lắp.

Một người nghe không được, một người nói không rõ.

Cứ như vậy đi.

Cho dù không có máy trợ thính thì cục diện cũng không tốt hơn là bao.

"Chờ tin tức của anh, tôi đi trước." Người đàn ông kia nói xong cũng mặc kệ Lý Mão có đáp lại hay không, vội vàng rời khỏi hẻm nhỏ.

Mà Lý Mão thì không nhanh không chậm tiếp tục hút điếu thuốc trắng tới, lặng lẽ đưa mắt nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất ở cuối con hẻm nhỏ.

Kỳ thật Omega kia có thể nghe thấy hay không, anh căn bản không quan tâm.

Dù sao anh cũng lười mở miệng nói chuyện.

Mười giờ tối.

Cách lúc Lý Mão ở đứng trong hẻm nhỏ hút thuốc vừa đúng một giờ.

Cửa phòng số B1306 của khách sạn Lục Lâm bị người ta gõ nhẹ.

"Cốc cốc!"

"Xin chào, quý khách, tôi là phục vụ phòng cho quý khách."

Vạn Phức Kỳ vừa mới chuẩn bị lấy máy trợ thính ra để nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, ánh mắt hắn hơi trầm xuống.

Hắn chậm rãi đi tới cửa, khom lưng rồi nhìn vào mắt mèo.

Đứng trên hành lang là một người mặc đồng phục phục vụ của khách sạn Lục Lâm, một thanh niên xinh đẹp với mái tóc dài màu vàng nhạt.