Chương 21

Một giọng nữ lạnh lùng và kiêu ngạo rất giống Vạn Phức Kỳ vang lên.

"Này, em còn sống hả? Lâu như vậy không bắt máy, chị còn tưởng em đã chết rồi, chuẩn bị thông báo cho ông già nhà mình chuẩn bị kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh." Vạn Tụng chế giễu em trai mình không thương tiếc.

Thái độ của Vạn Phúc Kỳ cũng không tốt, "Em chỉ không nghe thấy thôi, nếu không có chuyện gì thì em cúp máy đây.”

Vạn Tụng hừ lạnh một tiếng, "Không phải một bên tai của em còn nghe được sao? Sao nào? Nếu cả hai đều điếc thì báo trước cho chị biết, về sau mắng em thì sẽ nói thẳng mặt.”

“Nhờ phúc của chị em vẫn chưa điếc hoàn toàn, nhưng có nghe được mấy câu chị nói hay không thì không chắc đâu.”

Sở dĩ Vạn Phức Kỳ không có phản ứng đặc biệt nào khi Lý Mão gọi hắn là con chó điếc, hoàn toàn là vì từ nhỏ đến lớn chị gái đã gọi khiếm khuyết của hắn bằng những từ khó nghe nhất, trong lúc vô tình đã tặng cho Vạn Phức Kỳ một khóa huấn luyện tinh thần miễn phí.

Theo Vạn Tụng, em trai cô không khác gì những đứa trẻ khác, ngoại trừ việc nó có một vật trang trí vĩnh viễn phải đeo trên tai.

Dù sao có một số người không bị khiếm thính nhưng vẫn sẽ giả vờ câm điếc khiến người khác khó chịu.

Cô không hề cảm thấy Vạn Phức Kỳ đáng thương từ tận đáy lòng, càng miễn bàn đến việc Vạn Tụng hoàn toàn là một người phụ nữ không có lòng đồng cảm.

Sự đồng cảm không thể mang đến lợi ích cho cô, cũng không thể bảo vệ, ngoại trừ việc có thể trở thành nhược điểm và trói buộc đối phương, thì đây là thứ vô dụng nhất thế giới.

Em trai của Vạn Tụng không cần bất kỳ kẻ nào đồng tình hết.

Dưới hình thức giáo dục tàn ác của chị gái, cùng với bối cảnh gia tộc phức tạp, Vạn Phức Kỳ không tự ti và yếu ớt như những người khuyết tật bình thường.

Hắn chỉ là một Enigma cao quý đeo trên tai một vật trang trí vĩnh cửu mà thôi.

Cho dù thính lực có bình thường thì Vạn Phức Kỳ vẫn chán ghét những cuộc đối thoại ồn ào kia.

Hắn không kiên nhẫn nghe xong từng câu nói của người khác.

Nghĩ đến việc này Vạn Phức Kỳ lại nở nụ cười.

Như vậy xem ra, tiểu nói lắp là một ngoại lệ của mình.

Nhưng mà lúc này Vạn Tụng lại cười vang.

“Vạn Phức Kỳ, chị nói em ngốc em còn không tin, em mới rời nhà mấy ngày mà đã bị người ra lừa, nếu không thì trước khi ra cửa em làm mờ mặt mình đi? Em không xử lý được phiền toái do gương mặt mình gây ra, còn cần chị phải giải quyết dùm hả.”

Vạn Tụng càng nói càng tức giận.

Mới sáng sớm tinh mơ cô đãnh bị mấy thông báo của điện thoại đánh thức.

Sau khi nhận điện thoại thì mới biết là có một Alpha coi trọng đứa em trai xui xẻo vừa mới rời nhà đến Liễu Thành đi học hai ngày của cô, thuê người bỏ thuốc, muốn gạo nấu thành cơm.

Sau đó nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì người kia sẽ thất bại, không biết sao bên kia lại bị ông già nhà mình biết, điều tra một chút thì phát hiện ra người mình nhìn trúng “Omega lạnh lùng” là con trai nhà họ Vạn, bên kia sợ đến mức gọi điện thoại đến nhận lỗi.

Vạn Tụng căn bản không lo lắng em trai mình sẽ bị bắt nạt, dù sao thì Alpha có thể đánh dấu Enigma chỉ sợ còn chưa tiến hóa ra đầu, cho dù thuốc có thể khiến hắn mất khống chế, thì nhiều nhất cũng sẽ chỉ đánh dấu tên dơ bẩn kia thôi.

Nhưng mới sáng sớm đã phải nghe mấy người già xin lỗi và hòa giải khiến Vạn Tụng nghẹn một luồng lửa giận trong lòng.

Lại nghĩ đến em trai nhà mình đến rắm cũng chưa đánh một cái, ngọn lửa kia cháy càng mạnh hơn, cô chuẩn bị hỏi tội thì điện thoại bị kẻ điếc chết tiệt này dùng lý do “không nghe thấy” cắt đứt.

Thật là, chết đi còn hơn, sống chỉ gây thêm phiền toái cho cô thôi.

“Bây giờ xác nhận được em còn sống rồi chứ, mắng đủ rồi thì em cúp máy đây, em còn có việc khác cần làm nữa.”

Hiển nhiên Vạn Phức Kỳ đã quen với loại hình thức giao tiếp này của chị gái mình, hắn dùng tay chuẩn bị ấn lên nút dừng thì Vạn Tụng khing thường cười nhạo một tiếng.