Chương 22

“Em có việc hả? Em thì có thể có chuyện gì chứ? Đi bệnh viện kiểm tra xem mình có mang thai con Alpha kia không hả? Tên kia quá ngu, cách điện thoại chị cũng ngửi được mùi thối của Enigma trên người em, em biết em đang nói chuyện với ai không? Lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện lần nữa xem! Em cho rằng không ai quản được em sao?”

Vạn Tụng nói đến đây thì đột nhiên dừng lại hít sâu vài hơi.

Vạn Phức Kỳ hiểu rõ nhắm mắt lại.

Mỗi lần đến thời điểm này, hắn lại cực kỳ hận mình đã đeo máy trợ thính rồi nhận điện thoại, bởi vì hắn biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng lại không thể để đoạn thoại ra xa hay hạ thấp âm lượng như người bình thường được.

Vạn Tụng giận dữ hét lên.

“Người tối hôm qua vào phòng em đâu! Chị chỉ muốn xác nhận rằng người kia vẫn còn sống! Chị xem camera thì thấy người kia còn chưa rời khỏi phòng em! Có phải em phanh thây người ta sau đó nấu lên rồi đúng không!”

Vạn Phức Kỳ cảm thấy thính lực của mình có vấn đề không phải là do trời sinh, có thể là do lúc nhỏ bị chị gái hắn rống điếc, chẳng qua là do lúc đó hắn quá nhỏ không thể tự khiếu nại cho mình được.

Cpk đợi một lúc để hòa hoãn lại lỗ tai bị rống đau rồi mới trả lời:

“Người kia còn sống.”

“Thật hả?”

Vạn Tụng có chút không tin.

“Là kiểu sống mà tứ chi nguyên vẹn, đầu óc tỉnh táo, khuôn mặt hoàn hảo đó hả?”

“Vâng.”

Vạn Phức Kỳ nhanh chóng khẳng định rồi lại tự hỏi.

Tứ chi nguyên vẹn, đầu óc tỉnh táo, khuôn mặt hoàn hảo…

Sau khi duyệt xong trạng thái của tiểu nói lắp hoàn toàn phù hợp với miêu tả của chị gái mình, hắn còn vâng thêm một tiếng nữa để khẳng định lại.

“Em dùng cổ phần của mình trên di chúc của ông già để thề đi.”

Vạn Tụng vẫn cảm thấy không ai có thể không hao tổn gì mà ở chung một đêm với đứa em biếи ŧɦái của mình được.

“Nếu em nói dối, sau khi ông già chết, phần tài sản trên di chúc đó sẽ thuộc về chị.”

“…”

Qủa nhiên trong lòng chị gái, hắn vĩnh viễn không quan trọng bằng tài sản trong di chúc.

Nhưng Vạn Phức Kỳ vẫn trả lời.

“Được, em thề.”

“Được.”

Cuối cùng giọng điệu của Vạn Tụng cũng không hùng hổ dọa người như vậy nữa.

“Chị đã tìm người làm xong thủ tục nhập học cho em rồi, mấy ngày nay em cứ nghỉ ngơi ở khách sạn đi, đồ đạc trong phòng cũng được mua theo yêu cầu của em, chắc đến khi khai giảng là có thể vào ở được rồi.”

Sau khi dặn dò xong hai việc trên, Vạn Tụng lại không yên tâm ra lệnh nói:

“Nhanh chóng thả người kia đi, đừng gây chuyện cho chị, nếu không chị sẽ ném em đến bệnh viện tâm thần ở nước ngoài.”

Vạn Phức Kỳ bực bội vâng một tiếng cho có lệ.

“Nếu lại dùng loại giọng điệu không kiên nhẫn này trả lời, sớm muộn gì chị cũng gϊếŧ em, nhãi ranh…”

“Tút…”

Khi âm thanh tút tút vang lên, Vạn Phức Kỳ thở nhẹ ra như mới trút được gánh nặng.

Hắn cố gắng nghĩ về chỗ tốt, ít nhất chị gái đã làm xong thủ tục nhập học, như vậy Vạn Phức Kỳ không cần ra cửa nữa, chỉ cần ở khách sạn làm mấy việc còn giang dở khi nãy với tiểu nói lắp.

Đang lúc Vạn Phức Kỳ tràn đầy hứng thú chuẩn đi về phía phòng tắm, thì đột nhiên một cơn đau bén nhọn lại đánh úp hắn.

Vạn Phức Kỳ rũ mắt nhìn xuống theo phản xạ có điều kiện, chỉ thấy có một ống tiêm cắm bên sườn cổ hắn, mà chất lỏng bên trong đang nhanh chóng chảy vào cơ thể Vạn Phức Kỳ.

Chất lỏng bên trong đại khái là một loại thuốc mê phát huy tác dụng cực kỳ nhanh, ngay khi thuốc được đẩy vào cơ thể, Vạn Phức Kỳ lập tức tê liệt ngã xuống đất.

Trong lúc sắp mất đi ý thức, hắn nhìn thấy người đã xuống tay với mình, là tiểu nói lắp đáng lẽ đang bị khóa trong bồn tắm.

Mà lúc này trên eo người kia lại treo một cái khăn tắm khoanh tay đứng trước mặt Vạn Phức Kỳ.

Lý Mão nhìn người đã mất đi thức kia, anh phất phất tay với Vạn Phức Kỳ rồi nói.

“Tạm, tạm biệt, bảo bối.”

Nghe người ta khuyên thì sẽ có cơm ăn.

Lý Mão tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, địa vị của những lời này trong lòng anh sẽ chỉ đứng sau câu có tiền thì việc gì cũng làm.