Chương 23

Nếu không phải lúc anh chuẩn bị công cụ, nghe xong nghe người anh em khuyên nhủ, có tâm phòng bị nhiều hơn một chút, chuẩn bị đầy đủ các loại đồ nghề đầy đủ thì không biết hôm nay tên chó điếc kia có như thế này không.

Răng rắc.

Lý Mão lạnh mặt bẻ loại khớp ngón cái bị lệch vì vừa rồi anh mới cố tháo cái còng tay kia ra.

Thấy Vạn Phức Kỳ nằm im trên mặt đất không động đậy, Lý Mão lại lo lắng đạp một cước, sau khi xác nhận con chó điên này hoàn toàn hôn mê thì anh mới buông lỏng cảnh giác, rồi xoay người đi về chiếc giường đôi bừa bộn kia.

Lý Mão nhe răng nhếch miệng cúi người xuống nhặt bộ đồng phục đang rải rác trên mặt đất kia lên.

Anh thuần thục lấy một bao thuốc ra lá từ trong túi áo lao động, rồi rút một điếu bỏ vào miệng, lấy bật lửa run rẩy châm điếu thuốc trong miệng.

Động tác của anh cực kỳ liền mạch lưu loát, sau khi hít mạnh một hơi, Lý Mão phun ra một ngụm sương trắng như mới trút được gánh nặng.

Đêm nay thật xui xẻo!

Lý Mão chậm rãi đúng bên giường hút hết nửa điếu thuốc rồi mới kiểm tra lại bộ đồng phục trong tay mình.

Đệt, đệt! Tên này cũng quá, quá khốn nạn rồi!

Khi nhìn thấy bộ quần áo lao động đã bị tên Enigma kia xé nát, anh không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

Lý Mão hung tợn trừng Vạn Phức Kỳ đang nằm trên mặt đất, mặc dù biết bây giờ hắn bị ngất mặc người xâu xé, nhưng sự sợ hãi đến từ mặt sinh lý khắc sâu trong cơ thể vẫn khiến anh có chút kiêng kỵ, chỉ sợ một giây sau Vạn Phức Kỳ lập tức mở mắt cười âm trầm với anh, sau đó nói ra từ bảo bối cực kỳ ghê tởm kia.

Cho đến tận khi điếu thuốc sắp cháy đến miệng, Lý Mão mới hạ quyết tâm đi về phía trước, anh dẫm dẫm lên để lại mấy dấu chân ướt súng trên áo choàng tắm của Vạn Phức Kỳ.

Thấy người kia thật sự không có bất kỳ phản ứng nào, thì đột nhiên Lý Mão lại nảy sinh tâm tư xấu xa.

Vạn Phức Kỳ tìm được điện thoại của mình trên mặt đất, sau đó anh đứng trước mặt Vạn Phức Kỳ đổi điện thoại sang chế độ quay video, rồi nhấc chân đạp Enigma trước mặt, còn hung hăng nghiền áp, khiến khuôn mặt lạnh lùng kia có chút vặn vẹo.

Lý Mão hừ cười một tiếng.

Đồ, đồ chó, cuối cùng còn không phải liếʍ chân cho một Alpha như anh sao, thế nào, sao không tiếp tục kiêu ngạo nữa đi?

Dứt lời, Lý Mão ném luôn điếu thuốc trong tay lên người Enigma dưới chân.

Điếu thuốc kia bay qua khuôn mặt Vạn Phức Kỳ, chỉ cách vài cm nữa thôi là khuôn mặt hoàn mỹ kia sẽ có một vết sẹo cực kỳ xấu xí.

Đương nhiên là Lý Mão muốn để lại sẹo trên khuôn mặt ngu ngốc khiến người ta buồn nôn này, nhưng anh biết bối cảnh của Vạn Phức Kỳ không đơn giản, nếu thật sự xảy ra chuyện thì anh không gánh vác nổi phần trách nhiệm này đâu, bây giờ coi như hai người huề nhau đi.

Chờ đã…

Còn thiếu một chút nữa mới huề nhau được.

Lý Mão ấn nút dừng lại xem video mới được lưu rồi mới hài lòng cất điện đi.

Sau đó Lý Mão vui vẻ đi về phía vali của Vạn Phức Kỳ rồi ngồi xổm xuống, đối với anh việc mở khóa vali là một chuyện hết sức đơn giản.

Trong vali của Vạn Phức Kỳ chẳng có thứ gì đáng giá cả, dù sao hắn cũng chê chị mình phiền, nên mới đến sớm vài ngày để được thanh tịnh một chút, nên trong vali chỉ có vài bộ quần áo mà thôi.

Những thứ còn lại chờ Vạn Phức Kỳ sửa sang lại nhà ở Liễu Thành rồi mới dọn vào.

Nhưng bây giờ thứ Lý Mão cần nhất là những bộ quần áo có thể che thân này, anh không có hứng thú tìm hiểu những thứ khác.

Lý Mão tùy tiện lấy ra một chiếc áo phông màu trắng, anh nhướng mày bĩu môi, trong thời gian ngắn không thể nhìn ra là đang hài lòng hay ghét bỏ phong cách thời trang của Vạn Phức Kỳ.

Lý Mão thả chiếc áo phông trắng kia ra, rồi lục lại vali một chút.

Cuối cùng Lý Mão chọn một bộ quần áo nhìn qua giống như đắt tiền nhất ở đây rồi mặc lên người.

Mẹ nó, ngủ một lần cũng phải bồi thường cho anh một chút chứ.

Lý Mão càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cả đêm nay coi như đi tìm mèo bị giúp cụ già, anh còn có thể kiếm được hai trăm tệ phí lợi nhuận.