Chương 27

Nhưng Lý Mão chờ một chút chờ đến tận sáu năm.

Cho đến tận hôm nay, anh vẫn không thấy cha mẹ Hà Triệt đến đón cậu ta về.

Nhưng mà vụ làm ăn mà anh cho là kiếm được một số tiền lớn trên thực tế lại bị lỗ rất nhiều.

Lúc Hà Triệt mười hai tuổi, ngoại trừ ba trăm đồng kia thì trên người cậu ta không còn gì nữa.

Tuổi nhỏ như vậy đương nhiên là còn phải đi học, căn bản không có cách nào kiếm tiền nuôi thân.

Tuy rằng ngoài miệng lúc nào Lý Mão cũng ghét bỏ cậu ta, nhưng lại âm thầm cố gắng tìm thêm việc làm thêm, mỗi tuần đều nhét vào tay Hà Triệt một hai trăm đồng tiêu vặt.

Còn cái gì mà tiền sách rồi tiền học cũng đều do anh chạy đến trường đóng.

Hà Triệt cũng chỉ làm nhưng việc nằm trong khả năng của mình để báo đáp Lý Mão.

Dần dần hai người cũng quen với sự tồn tại của nhau, Lý Mão không ra ngoài ăn cơm nữa, mỗi ngày về đều có cơm canh nóng hổi trên bàn.

Ngày qua ngày đều bị tài năng nấu nướng khiến người ta phải giơ ngón tay cái lên khen ngón của Hà Triệt nuôi ra bệnh kén ăn.

Nhưng sau khi Hà Triệt mười sáu tuổi thì bắp đầu làm nhân viên phục vụ ở quá bar mà Lý Mão làm bảo vệ.

Từ đó hai người cũng ít chạm mặt nhau hơn, ai cũng bận tối mặt tối mày.

Thành tích học tập của Hà Triệt vẫn luôn rất tốt, Lý Mão biết cậu ta không giống mình, cuộc sống tương lai là một con đường bằng phẳng.

Cho nên anh càng liều mạng tiết kiệm học phí giúp Hà Triệt.

Thật ra chưa chắc cậu ta đã tìm anh muộn số tiền này.

Nhưng Lý Mão hy vọng có một ngày, cuối cùng anh cũng trở thành lá bài cuối cùng của cật, khi Hà Triệt đặt cược tất cả hy vọng lên người anh, thì Lý Mão sẽ không để cậu ta thua thảm hại như anh trên bàn cờ khi hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Chết tiệt!

Nếu như anh không thích xen vào việc của người khác thì cũng không đến mức đi nhận công việc bẩn thỉu này, kết quả là bây giờ còn phải mất tiền đi xóa đánh dấu.

Lý Mão không muốn nghĩ đến việc này thêm một chút nào nữa, bây giờ anh nhìn thấy cái gì cùng màu với con người của Vạn Phức Kỳ thì đều bi thương thêm một chút.

Cảm giác mới hai lăm tuổi mà đã sắp bị cao huyết áp đến nơi rồi.

Anh cần gấp món ăn gia đình của Tiểu Hà để an ủi tâm hồn bị tổn thương này một chút.

Lý Mão không đợi Hà Triệt đáp lại đã tự mình đến bên bàn cơm lấy màng bọc bảo quản thực phẩm ra.

“Hả! Mới sáng sớm mà cậu, cậu đã ăn gà cay hả! Khẩu vị tốt, tốt quá nhỉ!”

Tuy rằng ban đầu Lý Mão muốn biểu đạt một chút sự không đồng ý, nhưng vừa mới nhìn thấy đồ ăn Hà Triệt nấu anh đã chảy nước miếng ròng ròng rồi.

Cuối cùng Lý Mão dứt khoát không giả bộ nữa, anh nhanh chóng đi vào bếp lấy bát đũa, xới một chén cơm đầy rồi ngồi vào bàn bắt đầu ăn.

Mẹ nó!

Sau này không ăn mì thịt bò cay với xúc xích hun khói nữa!

Vẫn nên bổ sung thật nhiều protein mới được, lần sau gặp phải tên ngốc mắt xanh nào trên đường, anh sẽ trực tiếp đánh cho hắn bầm dập đến mức cha mẹ nhận không ra.

Toàn bộ quá trình này Hà Triệt đều không nói một câu, cậu ta yên lặng nhìn Lý Mão điên cuồng ăn uống, yên lặng đưa quyển sách trên tay lên che khuất tầm mắt đang bị ô nhiễm của mình.

Đúng là…

Sáu năm, cậu ta đã đi từ một đứa nhóc mười hai tuổi thành thanh niên trưởng thành rồi, một thời gian sau là Hà Triệt sẽ đi nhập học. Kết quả là cây vạn tuế nở hoa muộn trong nhà này lại vẫn giống như một đứa con nít.

Nói thế nào thì cũng là người đã hai lăm tuổi rồi, sao lại vẫn lỗ mãng thế, mắt như để trên đầu vậy?

Nghĩ lại cũng đủ kinh khủng, Lý Mão cứ như vậy nuôi hai người bọn họ trong sáu năm…

Rốt cuộc là mệnh bọn họ cứng như thế nào mới có thể bình yên vô sự sống đến tận bây giờ…

Nghĩ tới nghĩ lui, câu nào trong đầu cũng đang châm chọc Lý Mão.

Nhưng bản thân Hà Triệt cũng không biết tại sao khóe miệng của mình vẫn không ngừng nhếch lên.

“Này, ngày nào cậu, cậu khai giảng? Có cần anh lái xe đưa đến trường không?”