Chương 3

Là một khuôn mặt khiến người ta rất khó quên, nhưng đồng thời cũng khiến Vạn Phức Kỳ càng thêm khẳng định hai ngày nay hắn ở khách sạn Lục Lâm chưa từng gặp qua người thanh niên này.

Vạn Phức Kỳ không mở cửa, chỉ đứng trả lời: "Tôi không gọi phục vụ phòng cho khách, anh tìm nhầm phòng rồi."

Thanh niên ngoài cửa nghe vậy thì nụ cười trên môi trở nên cứng đờ, người kia lui về phía sau một bước rồi ngẩng đầu nhìn về phía biển số phía trên cửa phòng.

Anh lấy điện thoại di động ra, chụp biển phòng rồi cúi đầu đánh chữ, hình như đang thẩm tra đối chiếu với người khác.

Rất nhanh sau đó, người kia liền buông điện thoại di động xuống, nụ cười công nghiệp lại xuất hiện trên môi

"Tiên sinh, tôi vừa mới kiểm tra xong, vừa rồi tôi đã tìm được hồ sơ, không tìm nhầm, phòng B1306 báo cần phải sửa ống nước."

Nói xong, thanh niên còn cầm hộp dụng cụ trong tay quơ quơ một chút để chứng minh độ tin cậy của lời nói của mình.

Vạn Phức Kỳ căn bản không hề bị lay động, "Ống nước trong phòng tôi không hỏng."

Lý Mão vẫn cười, "Nhưng, nhưng có thể là bị rò nước ở chỗ nào đó."

Vạn Phức Kỳ đứng thẳng người, nói bằng giọng điệu lạnh lùng, "Vậy sáng ngày mai anh lại tới, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi."

"Tiên sinh, vì sự an toàn và trải nghiệm của ngài, hãy là ngài vẫn, vẫn nên để tôi đi vào nhìn một chút đi, tôi chỉ là kiểm tra một chút xem có sai sót chỗ nào hay không, sẽ nhanh thôi."

"Không sao, tôi sẽ gọi điện thoại cho lễ tân để nói rõ tình huống, nếu có xảy ra vấn đề cũng gì thì anh cũng không cần chịu trách nhiệm."

Tính cảnh giác của đối phương mạnh như vậy, quả thật có chút vượt quá dự liệu của Lý Mão, nhưng tình huống này vẫn nằm trong phạm khống chế của anh.

Lý Mão cười cong mắt: "Tiên sinh, mong ngài phối hợp với công việc, công việc của tôi một chút, lịch sử tu sửa của chúng tôi cần có ảnh chụp, viết, viết báo cáo, cấp trên của tôi không dễ nói chuyện, ngài để cho tôi đi vào chụp ảnh một chút là được."

Vạn Phức Kỳ vốn cho rằng mình vừa tới Liễu Thành hai ngày, làm việc cũng rất điệu thấp, hẳn là không đến mức chọc phải phiền toái gì.

Nhưng bây giờ hắn biết mình sai rồi.

Hắn không đi gây phiền toái, phiền toái lại sẽ tự mình tìm tới cửa.

Vạn Phức Kỳ không trả lời người ngoài cửa, mà xoay người định dùng điện thoại trong khách sạn liên hệ quầy tiếp tân.

Nếu thật sự là thơ sửa ống nước, vậy thì để người của khách sạn gọi anh trở về.

Còn không phải thợ sửa ống nước, vậy thì để khách sạn phái người lên xem xét tình huống.

Mặc dù thanh niên ngoài cửa nhìn rất vô hại, vẻ mặt ngây thơ phúc hậu, nhưng hắn lại không ngốc.

Ai biết điểm mù trong tầm nhìn sẽ cất giấu thứ gì, dưới loại tình huống này hắn vẫn nên án binh bất động mới là lựa chọn tốt nhất.

Vạn Phức Kỳ vừa mới xoay người, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của thanh niên một lần nữa.

Âm cuối được nhấn mạnh tràn ra từng đợt hận ý.

"Tiên sinh, ngài như vậy, tôi, tôi rất khó xử lý..."

Vừa dứt lời, cửa phòng phía sau hắn phát ra tiếng "tít" quẹt thẻ mở khóa.

Còn không đợi Vạn Phức Kỳ có phản ứng, theo một tiếng "Ầm" vang lên, sau lưng của anh phảng phất như bị một thứ gì đó đập vào.

Ngay sau đó thân thể của hắn co rút dưới tác dụng của điện cao thế, đầu óc lâm vào một mảnh choáng váng.

Mãi cho đến khi ngã xuống đất, Vạn Phức Kỳ mới khôi phục chút ý thức.

Một đôi giày vải trắng xông vào tầm nhìn chật hẹp của hắn lúc này.

Lần này, giọng nói của thanh niên xinh đẹp không còn bất cứ trở ngại nào xuất hiện trong tai hắn.

"Tiên sinh, tôi đã nói rồi, ngài, ngài không phối hợp như vậy, khiến tôi rất khó xử."

Sau khi nghe xong câu nói này, máy trợ thính của Vạn Phức Kỳ bị hỏng vì bị điện giật, thế giới của hắn lập tức lâm vào một mảnh yên lặng đáng sợ.

Mà vị thanh niên tóc vàng xinh đẹp kia cũng không nói gì thêm, anh khóa trái cửa phòng, ngồi xổm xuống, rồi lấy ra một sợi dây thừng chuyên dụng leo núi từ trong hộp dụng cụ mang theo bên người.

Lý Mão túm lấy cổ áo của Vạn Phức Kỳ, kéo người tạm thời mất đi năng lực hành động lên một cái ghế dựa, sau đó trói chặt hắn lên ghế một cách thuần thục bằng dây thừng.