Chương 5

Nửa khuôn mặt của Vạn Phức Kỳ bắt đầu sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, năm dấu tay rõ ràng khắc trên mặt hắn, hai màu đỏ trắng giao nhau khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

Cái bạt tai này có tính nhục nhã rất mạnh, đẩy trận giao dịch hai ngàn tệ này lên một độ cao thù hận mới.

Vạn Phức Kỳ nghiêng mặt, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi rủ xuống trán, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Lần này, hắn trở nên ngoan ngoãn hơn.

Lý Mão thoải mái cạy miệng hắn ra, liền mạch lưu loát rót hết ly nước vào miệng Omega.

Động tác của Lý Mão không nhìn ra một chút ý tứ thương hương tiếc ngọc nào.

Đơn giản thô bạo căn bản không giống người đánh giá Omega là đóa hoa lạnh lùng một giờ trước.

Mà vài giây im lặng vừa rồi chẳng qua là để anh cảm thụ pheromone của Vạn Phức Kỳ.

Anh vẫn luôn cảm thấy người này bất kể là phản ứng, thần thái, hay là hình thể bên ngoài, hoàn toàn không giống một Omega.

Trực giác làm thợ săn lâu dài khiến Lý Mão có chút bất an.

Có lẽ là do bị kí©h thí©ɧ, sau khi bị điện giật, nồng độ Pheromone trong phòng của Omega không ngừng tăng lên.

Sau khi cái tát kia tát vào mặt, mùi u hương vãn ngọc cũng cao đến mức có chút gay mũi.

Hương hoa, đúng là loại mùi Pheromone thường thấy trên người Omega.

Mà ở trong căn phòng tràn đầy Pheromone của Omega, thân là Alpha anh cũng không có cảm giác trở nên nóng nảy bất an, ngược lại mơ hồ có chút rục rịch, điều này chứng minh đối phương đúng là một Omega không thể nghi ngờ.

Lý Mão cảm thấy có lẽ mình có chút lo lắng quá mức nên mới nhìn gà hóa cuốc.

Nhưng cảnh giác một chút cũng không phải là gì chuyện xấu.

Lý Mão dùng một tay bóp cằm Omega, đợi đến khi hầu kết Omega lăn lộn, tiếng nuốt vang lên, thì mới thu tay về.

Xuất phát từ trách nhiệm với ông chủ, sau khi đặt ly thủy tinh lên bàn, anh lại dùng ngón tay cậy mạnh cạy miệng Omega.

Hai má, lưỡi...

Anh khuấy động khoang miệng của Omega rối tinh rối mù, nghiêm túc kiểm tra một phen xem hắn có thật sự nuốt hết số thuốc kia không.

Sau khi xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, Lý Mão mới lấy điện thoại di động ra, nhắn tin nhắn thông báo cho ông chủ, nhiệm vụ đã xong.

Nếu không lát nữa anh mất khống chế vì pheromone của Omega thì xong đời.

Lý Mão vừa mở điện thoại ra, đột nhiên nhớ tới nửa gói thuốc còn lại anh chưa cất đi.

Vì thế anh vừa biên soạn tin tức, vừa xoay người đi về phía vị trí của túi thuốc kia, anh cần phải mang nửa túi thuốc còn lại đi mới được.

Nếu không một lát nữa ông chủ có mặt, phát hiện mình không làm việc theo yêu cầu, chỉ bỏ nửa túi thuốc, thù lao cũng giảm giá thì làm sao bây giờ?

Lúc này, Vạn Phức Kỳ bị trói chặt trên ghế rốt cục cũng tiểu nói lắp bỏ thuốc gì vào nước.

Tin tức tốt, không nguy hiểm đến tính mạng.

Tin tức xấu là nó sẽ khiến hắn mất khống chế.

Vạn Phức Kỳ giống như một con thú bị nhốt trong l*иg, vội vàng tìm kiếm lối ra để chạy trốn.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng thanh niên.

Mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc sau đầu, vài sợi tóc không nghe lời, rơi ra dán vào gáy trắng mịn.

Vạn Phức Kỳ dùng đầu lưỡi đỉnh vào nướu răng.

Phải làm sao bây giờ?

Hắn muốn đánh dấu Alpha này đến sắp phát điên rồi.

Sau lưng hơi nóng rát, mặt hắn còn chưa hết sưng.

Cánh mũi Vạn Phức Kỳ kích động, vận sức chờ phát động.

Lý Mão nghe được hơi thở không quá bình thường sau lưng, lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua.

Thấy Omega vẫn bị cố định vững vàng trên ghế, anh mới thả lỏng, định nhấn nút gửi tin nhắn vừa mới soạn xong cho chủ thuê.

Nhưng không ngờ đầu ngón tay của anh còn chưa chạm vào nút "gửi đi", thì phía sau lưng anh vang lên một tiếng rầm do vật nặng va chạm với sàn gây ra.

Lý Mão nhanh chóng quay đầu xem xét tình huống.

Nhưng không ngờ anh vẫn chậm một bước.

Không đợi anh thấy rõ sau lưng xảy ra chuyện gì thì đã bị một đôi cánh tay gắt gao giam cầm ở trong một cái ôm.

Mặc dù Omega chỉ cao hơn anh vài centimet, nhưng lòng Lý Mão vẫn bị sự sợ hãi bao phủ.