Chương 8

Bây giờ Lý Mão sắp bị một Omega thượng rồi, có tiền hay không thì để sau nói, trinh tiết mới quan trọng!

Vì thế Lý Mão hoàn toàn thả pheromone Alpha của mình ra, nhất thời hai loại mùi táo xanh và vãn hương ngọc trộn lẫn vào nhau.

"Không, không muốn bị đánh dấu vĩnh viễn thì mau thả ra, thả tôi ra!" Lý Mão cảnh cáo.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Mão cảm giác sau khi anh phóng thích xong pheromone, Omega đè ở trên người anh cũng không biểu hiện ra vẻ sợ hãi thần phục, ngược lại càng thêm hưng phấn.

L*иg ngực Vạn Phức Kỳ phập phồng vì thở gấp, thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng hắn cũng đang run lên.

Hắn nhặt bao thuốc bột trên mặt đất cười khanh khách cười nói: "Làm sao anh biết tôi không muốn bị anh đánh dấu vĩnh cửu chứ?"

Vạn Phức Kỳ nói xong thì không cười nữa, trực tiếp bóp cằm Lý Mão ra, rồi đổ nửa gói thuốc bột vào miệng anh.

"Khụ khụ!"

Bột thuốc bột phấn không có chất lỏng pha loãng, trực tiếp bị rót vào họng khiến Lý Mão ho khan kịch liệt.

Vạn Phức Kỳ rũ mắt thưởng thức nhìn Lý Mão giãy giụa, hắn vươn đầu lưỡi ra quét qua túi nhựa trong suốt rỗng tuếch, không bỏ qua bất kỳ một chút thuốc nào.

Sau khi liếʍ thuốc bột còn sót lại trong túi, Vạn Phức Kỳ mới nắm lấy tóc Alpha, cúi người ngậm lấy môi anh.

Thuốc bột rất đắng và khô, bay vào trong cổ khiến cả họng anh trở nên ngứa ngáy.

Nguồn nước duy nhất nằm trong miệng của tên đầu sỏ.

Bản năng muốn chạy thoát khỏi sự đau khổ khiến Lý Mão trúc trắc đòi hỏi nguồn nước không nhiều lắm từ phía đối phương.

Chậm rãi...

Thuốc bột bắt đầu hòa tan, trộn lẫn với nhau, lăn lộn trên yết hầu rồi chảy xuống.

Dần dần...

Những phản ứng xuất hiện trên cơ thể Vạn Phức Kỳ bắt đầu xuất hiện trên người Lý Mão.

Miệng của anh bởi không thể khép kín vì bị trật khớp, sau khi không muốn đòi lấy nữa, thứ nghênh đón anh là Omega càng điên cuồng hôn môi hơn.

Nước bọt chảy ra từ khóe miệng Lý Mão, mắt anh dần mất đi tiêu cự.

Cảm giác còn lại dần dần trở nên mơ hồ, trên thế giới chỉ còn lại mình mùi vãn hương ngọc khiến anh dục sinh dục tử.

"Cạch." Âm thanh khớp xương được nắm về chỗ cũ vang lên.

Cảm giác được thuốc trong miệng đã tan hết, Vạn Phức Kỳ thoát khỏi nụ hôn triền miên, hắn đưa tay đẩy cằm Lý Mão lên.

Hiện tại...

Cuối cùng bọn họ cũng trở thành đồng minh của mặt trận thống nhất.

Mặc dù thuốc bột bắt đầu tước đoạt lý trí của Lý Mão, bản năng du͙© vọиɠ trỗi dậy.

Nhưng anh vẫn đang dùng hết toàn lực chống cự lại cắn nuốt ngập đầu này.

Lý Mão khép hờ mắt, ổn định giọng rồi nói với Vạn Phức Kỳ: "Cậu... Tôi, tôi mới là Alpha."

Vạn Phức Kỳ giống như chỉ dỗ đang dỗ anh chơi, hắn vừa cởϊ áσ thun trên người mình, vừa mỉm cười "Ừ" một tiếng.

"Tôi ngửi thấy rồi, Alpha có pheromone vị táo xanh."

Câu trần thuật không mặn không nhạt này dường như đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng của Lý Mão.

Anh gào thét lặp lại: "Tôi mới là Alpha... Tôi, tôi mới, mới là Alpha!"

Vốn Lý Mão nói chuyện không lưu loát, sau khi thuốc ảnh hưởng suy nghĩ, anh càng không thể biểu đạt ý nghĩ của mình.

Anh muốn nói, tôi mới là Alpha, anh là một Omega, cục diện không nên như vậy.

Sao lại biến thành thế này rồi?

Anh nghĩ mãi mà không rõ.

Anh nghĩ mãi mà không ra tại sao mình lại không thể đánh bại một Omega.

Anh không hiểu tại sao mình lại gãy ở một đơn hàng hai nghìn tệ.

Lý Mão không hiểu tất cả những chuyện này.

Lý Mão bắt đầu phóng thích pheromone của mình như điên. Anh muốn chứng minh thân phận Alpha của mình, muốn để tất cả vật phẩm đều dính mùi của mình, đánh dấu mình là người sở hữu.

Đây là bản năng của Alpha trong giai đoạn dịch cảm.

Nhưng Vạn Phức Kỳ vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn dáng vẻ Alpha bị mình cưỡi bên dưới

Sau khi anh cởi đai lưng của mình ra, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của Lý Mão.

Vạn Phức Kỳ khàn giọng hỏi: "Cho nên anh thả ra nhiều pheromone như vậy là đang quyến rũ tôi sao?"

Lý Mão thậm chí còn không kịp hiểu ý trong lời nói của hắn.

Nếu không phải vừa rồi anh lặp đi lặp lại sự thật mình là Alpha, thì bây giờ thậm chí anh còn sẽ nghi ngờ giới tính của mình nữa.