Chương 5

Trong lúc họ đang nói chuyện thì đã đi tới trước giường bệnh của Chung Linh. Đúng như lời y tá nói, Chung Linh trước mặt giống hệt như lúc chiều, các bệnh nhân xung quanh đều bị cậu đánh thức, kinh ngạc nhìn cậu.

Chăn bị đá xuống cuối giường, người trên giường co ro đưa lưng về phía bọn họ, thân dưới ép sát vào đệm giường, vô thức cọ qua cọ lại, nhưng điều này cũng không thể giảm bớt cơn động dục của cậu, ngược lại còn khiến cậu phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau khổ khó chịu.

"Đổi phòng bệnh đơn đi." Ưng Bạc Hàm nói, rồi cúi người bế cậu lên, "Tìm giường đẩy cũng không kịp, cứ thế đi tới đi."

Ngoài dự đoán của mọi người, Omega này cũng không cảm thấy ổn hơn vì có Alpha đến gần; bất kỳ một Omega động dục nào đều sẽ theo bản năng vô thức quấn lấy Alpha ở gần bên, mong muốn bản thân hợp nhất với người đó. Nhưng Chung Linh chỉ thở hổn hển, toàn thân run rẩy dựa vào l*иg ngực của Ưng Bạc Hàm.

Chẳng bao lâu bọn họ đã đến khu vực phòng đơn, Ưng Bạc Hàm đặt cậu lên trên giường, nhanh chóng quyết định tiêm cho cậu một liều thuốc an thần, gỡ bỏ miếng dán đã ướt đẫm trên gáy ra, lại dán một miếng giảm nhiệt vào. Điều này làm cậu bớt run rẩy, nhưng cơ thể vẫn nóng vô cùng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, như thể đang chịu đựng đau đớn tột cùng.

Y tá đứng bên cạnh bọn họ, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Ưng..."

Ưng Bạc Hàm ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Thuốc an thần và thuốc giảm nhiệt trị ngọn không trị gốc." Y tá Omega nói, "Cậu ấy bị mất quá nhiều nước, cứ tiếp tục chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề... Anh thử phóng pheromone xem."

"Ngay cả mục đích của tôi là cứu cậu ấy, nhưng đây cũng là quấy rối tìиɧ ɖu͙©." Ưng Bạc Hàm cười lắc đầu, "Cô cầm điện thoại di dộng của cậu ấy đi tìm người xem có thể bẻ khoá mật khẩu không. Sau đó tốt nhất là liên lạc với một Alpha cậu ấy thân thiết đến xử lý."

Y tá thở dài một hơi, tiếp nhận lời đề nghị này, đóng cửa phòng bệnh lại và rời đi.

Ưng Bạc Hàm nhẹ nhàng để Chung Linh nằm ngay ngắn. Anh ngồi bên mép giường, bất giác lại gạt tóc mái ướt nhẹp mồ hôi trên trán cậu, dù cậu đang chật vật như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn thanh tú như trước.

Thật kỳ lạ. Anh nghĩ thầm, một Omega xinh đẹp như vậy lại không có kết giao ổn định với Alpha nào, còn cần phải cố gắng tự vượt qua kỳ động dục?

Mà còn là kỳ động dục lạ lùng như vậy.

Anh dành gần như cả đêm trong văn phòng để đọc tài liệu, thu thập tư liệu về đủ mọi ca bệnh, cũng không thể tìm ra được ca bệnh thứ hai tương tự như tình huống của người trước mặt.

Y tá Omega nhanh chóng quay trở lại. Cô giơ điện thoại di động của Chung Linh lên, trên mặt lộ vẻ khó xử: "Bác sĩ Ưng, trong điện thoại của cậu ấy chỉ có một số điện thoại duy nhất."

Ưng Bạc Hàm lẳng lặng chờ đợi câu tiếp theo.

"... Là người anh từng nhắc tới, người mẹ đã qua đời của cậu ấy."

Điều này cho dù là Ưng Bạc Hàm cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, "Vậy Wechat thì sao?" Anh hỏi: "Còn các phần mềm xã hội khác thì sao?"

Y tá đi tới chỗ anh, chỉ cho anh xem một vài app hiện trên màn hình, sau đó ấn vào Wechat, lướt lên lướt xuống: "Cậu ấy là thầy giáo đúng chứ? Người liên lạc lưu trong Wechat đều là phụ huynh của ai đó." Y tá dừng lại một chút, "Hơn nữa đều là nữ."

Cô nhìn thoáng qua Chung Linh dường như vẫn đang hôn mê, đặt điện thoại lên đầu giường bệnh, "Bác sĩ Ưng, chỉ có anh mới có thể giúp cậu ấy." Cô nói: "Em không có ý coi thường các bác sĩ Alpha khác..."