Chương 8

... Cậu ấy thật sự biết cười.

Ưng Bạc Hàm cắn bịch sữa tươi, híp mắt quan sát anh không xa không gần.

Chung Linh nhanh chóng chú ý đến tầm mắt của anh. Mãi cho đến khi đứa trẻ cuối cùng được đón đi, cậu mới quay đầu nhìn về phía Ưng Bạc Hàm — đúng rồi, chính là biểu cảm đó. Ưng Bạc Hàm nghĩ, dáng vẻ lạnh lùng này mới là Chung Linh mà anh quen.

Quen?

Anh còn chưa kịp nghĩ ngợi sâu hơn thì nhìn thấy Chung Linh cất bước đi tới. Cậu đi rất nhanh, đảo mắt đã tới gần trong gang tấc: "Tôi chuyển tiền viện phí lần trước cho anh. Wechat hay là Alipay?"

Ưng Bạc Hàm đứng thẳng người lại khi cậu đến gần, lúc này mới nhớ ra lần trước người này chưa thanh toán viện phí đã chuồn mất. Anh nhất thời cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, lấy điện thoại di động ra, tuỳ ý nói: "Wechat đi. Tôi add cậu?"

"Không cần." Chung Linh từ chối cũng rất nhanh gọn, "Bật quét mã thanh toán đi."

Điều này khiến Ưng Bạc Hàm cảm thấy buồn cười. Anh ném bịch sữa tươi rộng vào thùng rác bên cạnh, nói: "Tôi tự cảm thấy bản thân chưa từng đắc tội với cậu, ngược lại tôi còn giúp cậu rất nhiều — và tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, cậu đừng cảnh giác cao như vậy được không?"

"Tôi rất biết ơn vì anh đã giúp đỡ tôi." Chung Linh nói, "Nhưng tôi không muốn dính dáng gì đến bất cứ Alpha nào."

"Bệnh viện cũng có rất nhiều bác sĩ Beta." Ưng Bạc Hàm nói, "Tình trạng thể chất của cậu rất đặc biệt, tôi từ góc độ của một bác sĩ, tôi khuyên cậu nên đi kiểm tra toàn diện. Tôi có quen một bác sĩ khoa sinh sản rất giỏi, cũng là Be..."

"Không cần, cảm ơn ý tốt của anh." Chung Linh quơ quơ điện thoại di động, "Mã?"

Ưng Bạc Hàm thở dài: "Cậu còn trẻ, đừng giấu bệnh sợ thầy."

"Chỉ là kỳ động dục của tôi khá đặc biệt, nhưng tôi không có hứng thú trở thành chuột bạch của các anh."

Ưng Bạc Hàm bỗng chốc nghẹn lại. Anh bật mã thanh toán lên, Chung Linh nhanh chóng chuyển cho anh một nghìn tệ, lùi lại một bước, hơi cúi đầu như trịnh trọng bày tỏ lời cảm ơn: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ." Sau đó sải bước mà đi không quay đầu lại.

Ưng Bạc Hàm bị bỏ lại đứng tại chỗ trố mắt nhìn, cuối cùng bất đắc dĩ nhún vai, cầm đồ ăn đi về phía ga tàu điện ngầm.

Thành phố D nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không phải. Nếu có thể gặp lại cùng một người chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, điều đó có phải cho thấy rằng giữa vận mệnh của hai người tồn tại duyên phận nào đó không?

Mặt Chung Linh không có biểu cảm gì nhìn Ưng Bạc Hàm: "Xin lỗi, khoá này của tôi đã tuyển đủ học sinh rồi."

Ưng Bạc Hàm đang bế một bé gái khoảng bảy tám tuổi trên tay, trông rất vô tội, nghe vậy thở dài một hơi: "Thật là trùng hợp quá."

Vẻ mặt của bé gái kia cũng lập tức trở nên buồn bã: "Thầy ơi, em thật sự rất muốn học vẽ..."

"Đây là con của đồng nghiệp tôi." Ưng Bạc Hàm cố gắng giải thích thật ngắn gọn: "Cô ấy vốn định tự mình đến đăng ký, nhưng không may lại có ca phẫu thuật gấp, mà tạm thời trong toàn bộ trung tâm cấp cứu chỉ có duy nhất mình tôi là người có thời gian rảnh; chọn phòng vẽ tranh của cậu là thuận lý thành chương, bởi vì chỉ có phòng vẽ tranh này là gần bệnh viện nhất, tiện đường đưa đón."

"..." Chung Linh im lặng một lúc, "Anh rất rảnh rỗi?"

"Dạo này tôi đang viết luận văn." Ưng Bạc Hàm nói: "May mắn là tôi có một người thầy rất chu đáo, tạm thời thả tôi ra khỏi bàn phẫu thuật."