Chương 2

Một nhóm hai người, Nhạc Cận Thành đi đằng sau, bóng dáng bị che khuất một nửa, tây trang phẳng phiu, dáng vẻ như vừa rời khỏi một cuộc họp lớn. Luật sư Trình nghiêng người, vươn tay đỡ cậu bé Gia Nhất nhanh chóng chạy đến.

Nhạc Cận Thành ôm cậu bé rồi bế lên, đặt cậu bé ngồi trên cánh tay của mình, kề trán mình vào trán cậu.

Đây là sự ăn ý giữa hai cha con.

“Ba.” Giọng Nhạc Gia Nhất nhỏ dần: “Con mắc lỗi.”

Nhạc Cận Thành ừ một tiếng: “Con có hối hận không?”

Nhạc Gia Nhất ngẩng đầu lên một chút, một lát sau lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Không ạ!”

Câu trả lời này khiến Nhạc Cận Thành rất hài lòng.

Anh thả con trai xuống, tiến về phía trước mấy bước, dừng chân bên cạnh Phó Giai Hi.

Nhạc Cận Thành không phải là người có tướng mạo ôn hòa, thân thiện mà rất tuấn tú, trầm ổn. Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, buổi chiều còn phải tiếp đón khách nước ngoài nên anh xử lý kiểu tóc một chút, để lộ vầng trán đầy đặn, hơn nữa còn mặc suit nghiêm chỉnh, tất nhiên khí thế không tầm thường chút nào.

Chuyển ngữ: Sắc - Cấm Thành

Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanpage cùng tên. Cảm ơn

Phụ huynh đối phương hơi sợ hãi nhưng vì vừa rồi đã đánh đòn phủ đầu thành công nên vẫn có chút khí thế, cao giọng quát lên: “Đây là ba Nhạc phải không? Cũng được, hai vợ chồng anh thảo luận xem nên xử lý thế nào đi.”

Nhạc Cận Thành không sốt ruột trả lời cô ta mà xác nhận lại chân tướng sự việc.

“Nhạc Gia Nhất đánh bạn.”

“Đúng, nó đánh con tôi chảy cả máu máu, mu bàn tay cũng bị cào trầy da.”

“Trước khi đánh nhau, bạn nhỏ này đã nói gì với Gia Nhất?”

“Chẳng qua là cãi nhau vì chuyện cỏn con mà thôi.”

“Cãi nhau thế nào? Chuyện cỏn con gì?”

“Thì… Thì…” Đối phương rõ ràng là không muốn kể ngọn nguồn, ngược lại còn đánh trống lảng: “Tóm lại con trai anh đánh con tôi.”

Nhạc Gia Nhất đứng giữa ba mẹ thò đầu ra, bây giờ nhớ lại chuyện lúc nãy vẫn cảm thấy vô cùng tức giận. Cậu bé buồn bã đôi mắt đỏ hoe: “Nó mắng con, mắng con là đứa trẻ không ai cần, mắng con không có ba, con với mẹ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Phó Giai Hi quay sang, vẻ mặt căng thẳng.

Nhạc Cận Thành cứ như không ảnh hưởng gì, vẫn nói chuyện không nhanh không chậm: “Ra tay đánh người quả thật không đúng, nên bị phạt.”

Đối phương thả lỏng, thầm nghĩ người này thoạt nhìn không dễ chọc, không ngờ lại dễ bị nắm thóp như thế.

Sau đó, Nhạc Cận Thành dùng ánh mắt ra hiệu cho luật sư Trình đứng bên cạnh.

Luật sư Trình cất máy ghi âm và di động quay phim, tiến về phía trước một bước rồi nói: “Chào chị, tôi là luật sư đại diện của anh Nhạc. Trên thực tế, cha mẹ của bạn nhỏ Nhạc Gia Nhất vẫn khỏe mạnh, xét thấy sự chỉ bảo sai lệch, bịa đặt bôi nhọ, xuyên tạc sự thật của chị có nghi ngờ là cố ý làm tổn thương thân chủ của tôi, gây ảnh hưởng tiêu cực cho thể xác và tâm lý của thân chủ. Nhận được sự ủy thác của thân chủ, tôi sẽ phụ trách công việc khởi tố lần này.”

“Khởi… Khởi tố?” Đối phương hoàn toàn sửng sốt, tức tối nói: “Các anh điên rồi hả? Chính con anh ra tay đánh con tôi trước cơ mà!”

“Tôi ủng hộ chị bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình bằng tất cả hành động hợp pháp, bên phía chúng tôi sẽ phối hợp hết sức có thể.” Luật sư Trình nhìn về phía hiệu trưởng trường mầm non, lễ phép nói: “Chào cô hiệu trưởng, trước khi hoàn thành thủ tục pháp lý, có phải bạn nhỏ Gia Nhất vẫn được phép tiếp tục ở lại lớp cũ của bạn ấy không?”

“Dĩ nhiên rồi.”