Chương 26: Truyền thống Giang gia

Gần như cả

một

đêm chìm trong cơn mộng mị, buổi sáng tỉnh

thì

mệt rã rời giống như chưa từng được ngủ.

Trong mơ đều những chuyện quá khứ, mẹ nuôi, cha nuôi, còn có ca ca nữa.

Tỉnh lại, cũng chỉ những hình ảnh liên quan đến mẹ nuôi trong giấc mơ là còn nhớ



ràng nhất. Mẹ nuôi tự tay xuống bếp làm món ăn tôi thích nhất, bà bảo: "Lăng Tịch là

một

đứa trẻ đáng thương, từ

nhỏ

đãkhông

có mẹ thương

yêu. Từ nay về sau mẹ nuôi chính là mẹ của con, mẹ nuôi thương

yêu

con." Mẹ nuôi giúp tôi chải đầu, thắt bím tóc, từ trong gương tôi nhìn bà, mẹ nuôi cười với tôi: "Lăng Tịch nhà ta xinh đẹp nhất, chờ mẹ nuôi thắt xong bím tóc cho con, mẹ còn muốn đưa Lăng Tịch cùng

đi

dạo phố mua váy mới xinh đẹp."

đã

nhiều năm

không

còn nằm mơ như vậy, tôi lau

đi

nước mắt

đã

tràn ra khóe mi.

Trước khi chưa gặp Giang Triết Tín tôi vẫn sống rất vui vẻ, cũng rất ít khi nhớ lại những điều chua xót thưở ấu niên. Có thể do gần đây quá áp lực, quá uất ức, rất ủy khuất, cố tình tối hôm qua, Giang phu nhân cẩn thận chăm lo cho tôi trong bữa cơm, ăn xong lại còn lôi kéo tay tôi

nói

rất nhiều lời thân thiết, bà bảo: "Lăng Tịch, bác biết mẹ cháu qua đời sớm, ông Hứa lại bận rộn chuyện làm ăn, khi còn rất

nhỏđã

đưa cháu ra nước ngoài rồi. Cuộc sống bên ngoài lạ lẫm nhất định cháu

đã

chịu

không

ít tủi thân, sau này bác

sẽ

như mẹ cháu,

yêu

thương cháu." Từ biểu

hiện

đến lời

nói

đều giống hệt như mẹ nuôi năm đó, sau cùng lại gợi lên hồi ức tuổi ấu thơ của tôi, khiến tôi trong giấc mộng nhìn thấy mình lúc

nhỏ, trở về bên cạnh mẹ nuôi tôi.

Tôi trở mình, đầu có chút đau. Mò mẫm lấy đồng hồ đeo tay dưới gối, mới hơn 6 giờ rưỡi

một

chút,

thậtmuốn ngủ tiếp

một

lát, nhưng tôi vẫn lựa chọn đứng dậy thay quần áo. Dù sao nơi này

không

phải nhà mình, cũng

không

phải ở căn hộ, nơi này có Giang Hoa và Giang phu nhân, tóm lại ngày đầu tiên

khôngnên ngủ nướng quá. Huống chi, hôm qua Giang phu nhân

nói

hôm nay muốn

đi

theo giúp tôi dạo phố mua sắm, chọn quần áo trang sức, chuẩn bị cho lễ đính hôn.

Rửa mặt xong, tinh thần

nhẹ

nhàng khoan khoái rất nhiều. Lúc

đi

ngang qua phòng Giang Triết Tín, tôi cẩn thận dừng lại

một

lát,

không

nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, lúc này mới

một

mình xuống lầu.

Phòng khách tầng trệt cũng vắng tanh

không

một

bóng người, đúng rồi, những người giúp việc phải đợi sau khi Giang Triết Tín rời

đi

mới được tới, tôi cửa lớn bước ra ngoài.

không

khí bên ngoài rất tốt, xem ra hôm nay lại là

một

ngày đầy nắng. Chậm rãi

đi

về phương hướng nhà ăn hôm qua, dưới chân cỏ

thật

mềm, tản ra hương cỏ cây

nhẹ

nhàng làm cho tâm tình người ta trở nên bình thản.

Trong nhà ăn, quả nhiên Giang Hoa và Giang phu nhân

đã

bắt đầu dùng bữa sáng, Chu tẩu

đang

múc cháo cho Giang phu nhân.

Mọi người nhìn thấy tôi đến, đều có biểu tình ngoài ý muốn, Giang phu nhân cười tươi: "Mau đến đây ngồi. Sao cháu dậy sớm vậy? Ngủ có ngon

không? Chu tẩu

nói

cháu ở khu nhà trọ đều đến gần trưa mới dậy."

Tôi hơi mặt đỏ, Chu tẩu

không

biết tình hình, chỉ nhận thấy tôi thức dậy muộn nào biết rằng tôi cũng

đingủ rất muộn, hàng đêm đều phải bị Giang Triết Tín ép buộc đến tận hứng, kiểu gì cũng phải đến sau nửa đêm mới

đi

ngủ trong tình trạng kiệt sức, sáng sớm làm sao mà thức dậy nổi?

Nhưng tôi

không

thể giải thích, đành phải có chút xấu hổ ngồi xuống: "Bác trai, bác

gái, chào buổi sáng."

Giang phu nhân nhìn ra của tôi

không

được tự nhiên, lập tức

nói

thêm: "Sức khỏe cháu còn yếu, vốn nên ngủ nhiều thêm

một

chút, có phải vì mới đến nên có chút

không

quen? Ngủ

không

được? Sau này

khôngcần phải dậy sớm như vậy, cứ y theo thói quen nghỉ ngơi của cháu là được, đừng gò bó quá. Bác với bác trai cháu lớn tuổi rồi, giấc ngủ ngắn, cháu

không

cần phải mỗi ngày ăn sáng với hai bác đâu. Cứ ngủ đến khi tự nhiên thức dậy

thì

bảo Chu tẩu dọn riêng cho cháu. Triết Tín

không

nói

với cháu sao?"

hắn?

hắn

mới

sẽ

không

tốt bụng như vậy đâu.

Chu tẩu đưa cháo đến trước mặt tôi, cười ha ha

nói: "Đúng vậy, Hứa tiểu thư, cứ như lúc ở khu nhà trọ là được."

Trong lòng tôi cảm kích, vội vàng gật đầu: "Cám ơn bác Giang, cháu ngủ rất ngon. Cám ơn chị, Chu tẩu."

"Triết Tín đâu?" Giang Hoa hỏi tôi.

"Cháu......

không

có kêu

anh

ấy, trong phòng

anh

ấy rất yên lặng, cháu nghĩ để

anh

ấy ngủ thêm lát nữa."

Giang Hoa gật đầu, tiếp tục ăn cháo, Giang phu nhân cười khen tôi: "Lăng Tịch

thật

sự

là biết chăm sóc người khác. Nào, đừng chỉ lo ăn cháo thôi, dùng điểm tâm

đi, ăn nhiều

một

chút."

Vừa mới ăn mấy ngụm, Giang Triết Tín liền rảo bước xuất

hiện

ở cửa nhà ăn. Vẻ tức giận

trên

gương mặt lúc nhìn thấy tôi

đang

ngồi mới cực kỳ nhanh biến mất

đi. Tôi nghĩ nhất định

hắn

đã

đi

qua phòng tôi,

không

nhìn thấy tôi liền cho rằng tôi

đã

thừa dịp đêm qua bỏ trốn. Buồn cười.

hắn

ngồi xuống cạnh tôi

nói: "Sao lại dậy sớm như vậy? Ngủ

không

được à?"

Tôi mỉm cười: "Buổi sáng tốt lành. Em ngủ rất ngon." Chỉ cần

không



sự

ép buộc của

anh, tôi tự nhiên ngủ rất ngon.

"Cha, mẹ chào buổi sáng."

"Ừ." Giang Hoa gật đầu.

"Chào buổi sáng, ăn nhanh

đi." Giang phu nhân lại gắp thêm ít đồ ăn vào dĩa Giang Triết Tín.

"Lăng Tịch, hôm nay em ở lại nhà trò chuyện với mẹ

không

cần theo

anh

đến công ty." Giang Triết Tín nuốt xuống vài miếng trong miệng, quay đầu

nói

với tôi.

Tôi gật đầu.

"Hôm nay mẹ với Lăng Tịch

đi

mua sắm. Mẹ nghĩ sau này đừng đến công ty nữa, sức khỏe Lăng Tịch kém, phải bồi bổ

thật

tử tế vào mới được, chuyện

đi

làm chờ các con kết hôn xong rồi tính." Giang phu nhân

nói.

"Đúng vậy, Triết Tín, đừng gấp gáp trong

một

lúc. Trước hết vẫn nên để Lăng Tịch bồi dưỡng lại sức khỏe

thật

tốt rồi

nói

tiếp." Giang Hoa cũng

nói

như vậy.

"Con

sẽ

không

khiến cho Lăng Tịch mệt," Giang Triết Tín thương tiếc nhìn tôi, ôn nhu giúp tôi vén sợi tóc ra sau vành tai, "Chỉ là đối với việc quản lý công ty Lăng Tịch

không

biết gì cả, thứ muốn học tập có rất nhiều, con

sẽ

chậm rãi dạy



ấy, dù sao công ty Hứa thị vẫn phải để



ấy thừa kế, đó là tâm huyết suốt đời của bác Hứa,

không

thể cứ để gục ngã

không

vực dậy như vậy."

"Chuyện kinh doanh cháu

không

có chút hứng thú nào, cũng

không

phải là người thích hợp kinh doanh. Công ty Hứa thị cứ để

anh

quản lý

thì

cha em yên tâm nhất, em cũng nghĩ rằng đó là điều tốt nhất. Em có học quản lý hay

không

cũng

không

quan trọng chút nào." Tôi vội vàng

nói

ra, sau đó nhìn về phía Giang Hoa và Tống Bội Phân.

Mâu quang Giang Hoa chợt lóe, nhìn vào mắt Giang Triết Tín,

không

hề hé răng. Giang phu nhân cười, cực kỳ tán thành gật đầu: "Đúng vậy đấy, bác cũng nghĩ vậy là tốt nhất, Hứa thị vĩnh viễn thuộc về Lăng Tịch, chẳng qua chuyện buôn bán là việc của cánh đàn ông các

anh, Triết Tín, cứ để Lăng Tịch ở nhà theo giúp mẹ. Đến lúc đính hôn, chúng ta

sẽ

giải thích



ràng với Hứa lão tiên sinh, ông ấy nhất định

sẽhiểu được khổ tâm của chúng ta,

sẽ

không

hiểu lầm chúng ta cướp đoạt Hứa thị."

"Tất nhiên

sẽ

không

đâu," Tôi nhìn Giang phu nhân, "Cha đối với năng lực Triết Tín hiểu



vô cùng, cũng cực kỳ xem trọng, hơn nữa nếu lần này

không

phải Triết Tín ra tay giúp đỡ, Hứa thị

đã

không

còn tồn tại. Với chuyện này cha cháu vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Cháu với Triết Tín rất nhanh

sẽ

đính hôn, tương lai chính là người

một

nhà, Hứa thị trong tay người trong nhà phụ trách quản lý làm sao lại

nói

là đến cướp đoạt được?"

Giang phu nhân cười gật đầu với tôi, lại quay đầu

nói

với Giang Hoa: "Tôi

đã

nói

đấy thôi, Lăng Tịch đứanhỏ

này

sẽ

không

đa nghi. Vả lại, đợi hai đứa kết hôn rồi, cổ phần

trên

danh nghĩa của tôi ở Giang thị toàn bộ

sẽ

chuyển cho con bé, nó chính là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Giang thị, cho dù sau này có người ngồi lê đôi mách nghĩ muốn ác ý phỉ báng Giang thị lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn

thì

cũngsẽ

chẳng có ai tin tưởng đâu."

Giang Hoa và Giang Triết Tín đều là cứng đờ, Giang Hoa định dùng ánh mắt ngăn cản Giang phu nhân,không

ngờ Giang phu nhân lại cười tươi trấn an ông ta, sau đó nhìn tôi

nói: "Lăng Tịch là đứa trẻ tử tế, tôi nhìn rất chuẩn. Khó có được Triết Tín lần này mắt nhìn lại tốt đến vậy, mẹ rất tán thành hôn

sự

của hai đứa. Những lời này vốn nên là sau khi hai con kết hôn mới

nói, đây là truyền thống của Giang gia, người ngoài

không

hề biết. Nhưng mà Lăng Tịch

đã

vào ở trong nhà chúng ta

thì

không

còn là người ngoài nữa, hôm nay tôi

nói

ra trước

sẽ

không

có vấn đề gì."

Tôi bỗng nhiên chột dạ, hầu như

không

thể thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Giang phu nhân. Tôi vội

nói: "Bác Giang, cháu

không

cần cổ phần công ty của bác,

không

cần cổ phần công ty Giang thị, cháu.... cháu.... bây giờ cháu sống rất tốt,

không

cần những thứ này."

Giang phu nhân thản nhiên cười: "Bác hiểu chứ, Lăng Tịch, cháu

không

phải ham tiền tài Giang gia mới cùng với Triết Tín hòa hợp. Điểm này bác vô cùng hiểu

rõ. Trừ cháu ra

không

ai có thể trước khi kết hôn mà biết được, gả vào làm con dâu Giang gia

thì

có thể có được cổ phần công ty Giang thị. Huống chi Chu tẩu

đã

cho bác biết, trước giờ vẫn luôn là Triết Tín theo đuổi cháu, cháu cũng

không

hề giống như mấy



gái

bác

đã

gặp qua liền vội vội vàng vàng giao thân ra, bác liền biết cháu

không

phải cùng

mộtdạng như bọn họ. Cho nên mới càng thêm thích cháu."

Chỉ sợ lần này muốn thổ huyết chính là Giang Triết Tín rồi,

hắn

tuyệt đối

không

thể ngờ được, Chu tẩu lại hiểu tiết mục diễn xuất của

hắn

đối với tôi thành ra như vậy, kết hợp với phản ứng lãnh đạm của tôi, còn khiến ngay cả Giang phu nhân cũng hiểu sai ý tứ.

Chỉ là, Giang phu nhân cũng lầm rồi,

không

phải tất cả mọi người đều

không

biết truyền thống bí mật này của Giang gia, tuy rằng bọn họ

đã

che giấu vô cùng bí

ẩn, nhưng nếu có người bán đứng,

trên

thế giới này vốn dĩ

không

hề có bí mật chân chính.