Chương 3: Sở thích bất lương

Editor: ton ton

Nếu nói tôi đối với tất cả các khóa học tâm lý và thành tích học tập

trước kia đều rất hài lòng, như vậy hiện tại, tôi thu hồi sự tự tin của

mình.

Trò chơi đeo vòng cho nhũ hoa vẫn cứ tiếp tục, hơn nữa ngày càng có

chiều hướng nghiêm trọng hơn. Dựa theo yêu cầu của tên họ Giang đó, tôi

đem hết có khả năng trước khóc thét sau khóc cầu, có thể tận lực làm hết phận sự, cố gắng đóng tốt vai diễn nô ɭệ này, với mong muốn khiến cho

kẻ nắm quyền sinh sát to lớn Giang đại chủ nhân nhanh chóng hài lòng và

tận hứng. Thế nhưng, phán đoán của tôi lại một lần nữa xuất hiện sai lầm trầm trọng, sự nhân nhượng chiều theo một cách miễn cưỡng của tôi dường như chỉ càng làm khơi mào một bước lại một bước du͙© vọиɠ tà ác của hắn

thay đổi ngày càng tệ hại hơn, vậy nên ảo tưởng trông mong sớm chút kết

thúc cơn ác mộng này đã trực tiếp tan biến.

Hai cái đầu nhũ hoa rốt cục trước sau bị ngân châm đâm xuyên thấu, sau

đó ngân châm bị rút ra, vô số huyết châu hội tụ mà thành những đường máu chảy thật nhỏ chia nhau chảy từ đầu nhũ hoa đến thẳng bụng dưới. Tôi

tưởng rằng quá trình đau đớn nhất rốt cục cũng xong rồi, không ngờ đến,

đây lần nữa lại là sự vô tri ngu xuẩn của tôi.

Ánh sáng chói lọi óng ánh của viên kim cương làm hoa mắt tôi, đáy nhọn

đôi khuyên tai bạch kim kêu lanh lảnh trong tay của Giang Triết Tín, hắn hứng thú dạt dào bắt đầu đeo vào cho tôi. Ngón tay thon dài như xe chỉ

luồn kim thử xuyên qua đầu nhũ hoa bên phải của tôi, đáng tiếc, tài nghệ của Giang đại tổng tài hắn không tinh thông, mỗi lần đều không thể

thuận lợi men theo con đường nhỏ mà ngân châm đã mở ra để xuyên qua, cái đáy không tính là nhọn của chiếc bông tai giờ hoàn toàn biến thành lần

mò từng chút tiến về phía trước.

Phần thịt non nớt bên trong nhũ hoa bị tận lực khuấy đảo, ngẫu nhiên

còn có thể giống như đang nhảy điệu waltz vậy, tiến hai bước lùi một

bước, tiến ba bước lùi hai bước......

Máu và nước mắt giờ đang thi nhau xem kẻ nào chảy được nhiều hơn, nhanh hơn, tôi từ sớm đã một lần nữa nhắm mắt lại, suy sụp mê man không hề

phát ra bất cứ âm thanh gì, dù rằng âm thanh khàn khàn trong thanh quản

vẫn còn tiếp tục làm việc, tôi cũng muốn sửa chữa lại sai lầm đã phạm

phải, tuyệt đối không thể cho tên biếи ŧɦái kia càng thêm nhiều kích

thích nữa.

Rốt cục lần nữa không hài lòng sự im lặng trong thời gian dài của tôi,

Giang Triết Tín dừng lại, nâng mái đầu đã gần như hư thoát vô lực đang

rũ xuống của tôi lên. Ngón tay hắn vẫn là lạnh lẽo, nhưng hiện tại cằm

của tôi lại mơ hồ cảm giác được ngón tay hắn quả nhiên có nhiệt độ. Tôi

biết, bởi vì cả người tôi hoàn toàn bao phủ bởi mồ hôi lạnh, hiện giờ

nhiệt độ cơ thể tôi càng thấp hơn nhiều so với ngón tay lạnh lẽo của

hắn.

Tôi không hề mở mắt, tất cả mọi ý thức đều chuyên chú vào cơn đau kéo dài trên ngực phải.

”Tôi muốn nghe tiếng của cô, mở miệng.”

Vốn tưởng giả chết, nhưng rõ ràng không thành công. Có lẽ là ánh mắt

hắn sắc xảo, bén nhọn, cũng có thể là chính bản thân tôi lộ ra nhiều sơ

hở: Vẫn đang gắt gao cắn môi dưới? Vẫn là không ngừng run rẩy thân hình? Hoặc giả là do tôi vẫn không ngừng rơi xuống từng giọt nước mắt?

Thấy tôi cứ không có phản ứng, Giang Triết Tín bóp mạnh đầu nhũ hoa

phải vẫn còn đang ghim một nửa đầu kim nhọn trong đó, không hề phòng bị, tôi giật một cái, đầu cổ ngửa lên trần nhà, mắt chợt trợn to, nhưng vẫn như cũ không có kêu ra tiếng.

Một lát sau, tôi vô lực nhìn về phía hắn, hắn rõ ràng càng phẫn nộ hơn

so với kẻ bị làm hại là tôi đây. Hắn bóp cổ tôi, hung tợn nói: “Đừng

quên, cô là 8000 vạn thế chấp của tôi, thân thể của cô do tôi chi phối,

tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó.”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, không cần ngươi nhắc nhở, tôi một chút cũng

chưa quên. Ngươi dày vò ta như thế, ta có phản kháng sao? Sớm biết rằng

ngươi là tên biếи ŧɦái cuồng ngược tàn bạo như vậy, bổn tiểu thư có ký

khế ước bán mình hay không cũng còn khó nói nữa là.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, có lẽ nhìn ra sự khinh miệt trong mắt tôi, đôi

mắt trong phút chốc biến thành âm lãnh. Hắn nắm chặt bàn tay lại, tôi

bắt đầu cảm thấy khó thở.

”Không ai dám làm trái ý lời tôi nói, lên tiếng đi.”

Tôi không tin hắn sẽ thật sự gϊếŧ tôi, nhưng mà trong mắt hắn là một mảnh lạnh như băng.

Ngắn ngủn hơn mười giây, bàn tay hắn hoàn toàn vòng nhanh xiết chặt cổ

tôi, cho dù tôi hé miệng mở cằm, cũng hít vào được một chút không khí

nào.

L*иg ngực bị nghẹn ứ đau nhói, trước mắt từng trận gần như biến thành

màu đen, tôi không thể tin được, hắn đã hao tiền tốn của, phí công nhiều như thế để tìm cho ra tôi, thế mà lại đơn giản như vậy lấy mạng của tôi ư?

Ngực muốn nổ mạnh, đôi mắt không còn chịu nổi của tôi khẽ đảo gần như mất đi tri giác.

Cổ họng được buông ra, miệng tôi vẫn còn mở lớn, dòng không khí mạnh mẽ dội thẳng vào ngực, cái loại này tư vị này cũng chẳng dễ chịu là bao so với việc hít thở không thông, tôi liền giống như một người bị chết

đuối, kịch liệt ho khan, đôi con ngươi nghẹn đầy nước mắt tràn mi.

”Nói chuyện.” Tên hỗn đản này thế nhưng vẫn không buông tha.

Hắn nghiêm khắc nhìn gần tôi, lãnh khốc nói: “Đây là cơ hội cuối cùng.”

Tôi thật sự đυ.ng phải một tên điên, hơn nữa là một tên điên cực đoan, cố chấp đối với tôi.

Ho khan không còn kịch liệt nữa, tôi thở hào hển, đứt quãng nói:“Anh... Thật sự là kẻ... Khốn nạn.” Hắn muốn làm cho tôi nói chuyện,

được, tôi liền ăn ngay nói thật.

Mắt hắn thoáng một tia ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào tôi. Mặc kệ, nếu hắn còn muốn gϊếŧ chết tôi, liền động thủ đi, tôi chẳng thèm

đếm xỉa đến.

Hắn quả nhiên động thủ, đầu nhũ hoa chỗ cắm đáy ghim bị xé rách rút ra, trực tiếp biến những giọt máu thành dòng huyết lưu. Tôi chỉ có thể liều chết cắn môi, run rẩy chống cự cơn đau đớn khủng khϊếp.

Hắn nhào xuống, cắn lên ngực phải của tôi, một ngụm một ngụm mυ"ŧ vào máu tươi của tôi.

Tôi giãy dụa, đá đạp lung tung hai chân. Trước ngực đau đớn nóng rát, cơn đau khó có thể chịu được đau.

Hắn áp chế tôi, dùng hai chân so với tôi càng thêm cường tráng hữu lực

mạnh mẽ tách mở hai đầu gối của tôi ra. Một tay cởi dây lưng của mình.

Hai chân tôi mở lớn, không hề có năng lực phản kháng bị hắn một cái xỏ xuyên qua, đóng đinh trên giường.

Hắn tùy ý bài bố cơ thể của tôi, cắn xé, mυ"ŧ vào đầu nhũ hoa bị thương

của tôi, kịch liệt không lưu tình chút nào xé rách ở chỗ sâu trong cơ

thể của tôi, một lần so với một lần hung ác, mãnh liệt va chạm bộ phận

yếu ớt bên dưới khoang bụng tôi, ở trong cơ thể tôi vĩnh viễn rong ruổi

chạy nước rút.

Tôi cố gắng thích nghi, cũng là phí công. Ngực đau nhức đến mức hầu như ngăn trở tôi cố gắng tìm kiếm cảm giác và nhịp độ mang lại sự kɧoáı ©ảʍ mỏng manh. Nhưng nỗi đau luôn luôn vượt qua khoái hoạt, tôi chỉ có thể hỗn loạn thừa nhận.

Lại là liên tục từng hồi đánh sâu vào, nhiều lần đều hung mãnh tiến đến đáy dũng đạo, đè ép tử ©υиɠ của tôi.

Thật lâu sau, khi tôi còn đang run rẩy, hắn rốt cục rút ra du͙© vọиɠ,

lại lập tức đi hai bước, ngoài dự kiến phun thả trên mặt tôi.

Tên khốn nạn! Tên ác ôn! Tên lưu manh! Tôi trong bụng chửi mắng hận

không thể dùng những từ ngữ khó nghe nhất thế giới để mắng hắn.

Chất lỏng tanh nồng chui vào trong miệng tôi, khiến tôi ghê tởm muốn nôn.

Tóc bị hung ác nắm lên, bên tai là lời uy hϊếp khiến cho người ta mao cốt tủng nhiên: “Nuốt vào, bằng không liền liếʍ sạch sẽ cho tôi.” Trước mắt xuất hiện

rõ ràng du͙© vọиɠ nam tính cực đại vẫn chưa mềm nhũn xuống, trên đỉnh của nó vẫn còn đang nhiễu xuống tí tách chất lỏng dơ bẩn, xung quanh thậm

chí còn có vết máu lợt lạt.

* mao cốt tủng nhiên: sởn tóc gáy

Tôi lập tức nhìn về phía giữa hai chân mình trên khăn trải giường, quả nhiên nơi đó đỏ sẫm một mảnh.

Giang Triết Tín theo tầm mắt của tôi nhìn qua, trên mặt hiện lên nụ cười tà ác, nhẹ nhàng buông lỏng tóc tôi ra.

Tôi biết sao lại như thế, nhưng là tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, hãy

cứ để cho y dương dương tự đắc đi, tên ngu ngốc này. Người đàn ông đầu

tiên của Hứa Lăng Tịch ta không phải là mi, mi hãy chỉ để ý làm tên ngốc tử đi.

Cổ tay rốt cục được thả ra, tuy rằng còng tay được bọc da mềm thượng

đẳng, nhưng vẫn làm trầy trụa làn da của tôi lúc tôi giãy dụa. Sau khi

tên điên đó cởi trói cho tôi, cũng không hề quay đầu lại mà quả quyết

rời đi. Tôi cuối cùng lại có không gian riêng mình, cuộn người tự mình

liếʍ láp vết thương.

Mùi cồn vẫn tràn ngập trong không khí rất lâu, mồ hôi lạnh làm tôi uể

oải. Nhưng là tôi thật sự không còn một tia khí lực nào nữa để đi tắm

lần thứ hai, tôi hư nhuyễn ngã nằm xuống, không bao giờ muốn nhớ đến

nữa.

Giấc ngủ nặng nề cảm giác thẳng đến thời gian giữa trưa, nhưng tôi còn

buồn ngủ, trừ bỏ cơn buồn ngủ, còn lại là cơn đau đớn khắp thân thể, tôi cần nghỉ ngơi. Nếu không nghe được có người xuay chuyển tay nắm cửa,

tôi càng muốn khiến cho cái thân thể này tiếp tục ngủ.

Cửa phòng ngủ bị người đẩy mở, tôi nắm chặt bên trong chiếc chăn, nhắm

mắt lại. Trí nhớ về đêm qua quá mức khủng bố, không thể không nói, tôi

đối với Giang Triết Tín dĩ nhiên đã có tâm lý rất sợ hãi.

Thảm sàn cũng loại bỏ tiếng bước chân, người đi tới dừng lại bên

giường. Trái tim tôi thình thịch đập loạn xạ, chờ đợi Giang Triết Tín

thô bạo giật chăn lên.

Bàn tay phủ lên trán tôi, tôi trực tiếp run run một cái, mở to mắt. Giả vờ không nổi nữa rồi.

Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn trước mắt là một đại tẩu trung niên ôn hòa, từ ái. Chị ta nhìn tôi, lộ ra một nụ cười tươi xin lỗi: “Làm cô thức

giấc à? Thực xin lỗi, chỉ là tôi muốn nhìn xem có phải đang bị sốt hay

không.” Nói xong, chậm rãi rút tay khỏi trán tôi. Tôi lúc này mới chậm

chạp cảm giác được lòng bàn tay chị ta thực ấm áp, không giống sự lạnh

lẽo của người nào đó.

”Chị là ai?” Tôi mở miệng, cổ họng khàn đặc rối tinh rối mù.

”Cô gọi tôi là Chu tẩu đi, lão Chu chồng tôi là lái xe cho Giang lão

gia. Triết Tín thiếu gia bảo tôi tới chăm sóc cô. Buổi sáng tôi đã đến

rồi, nhưng Triết Tín thiếu gia nói đến giữa trưa mới lại đánh thức cô,

cho nên tôi liền đi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn về, cơm đã sắp

làm xong rồi.”

Tôi gật gật đầu, thế này mới nhớ tới bản thân gần 24 tiếng đồng hồ chưa ăn gì, thật đúng là đói quá. Nhưng......

”Cái này.......” Tôi còn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào, Chu tẩu

thật giống như đã hiểu được, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Ai, kỳ

thật không phải tôi muốn bảo chị ấy đi ra ngoài, tôi là muốn hỏi một

chút chị ấy có thể đi mua giúp tôi quần áo hay không thôi.

Tôi còn chưa kịp than thở xong, Chu tẩu đã mang vài bộ váy áo quay trở

lại: “Mấy cái váy này là Triết Tín thiếu gia bảo tôi mang lại cho cô.”

Tôi dùng chiếc chăn bao lấy chính mình ngồi xuống, đánh giá từng cái

váy áo được mở ra trên giường. Ba bộ thời trang công sở, ba bộ váy ngủ,

một bộ váy mặc trong nhà. Tất cả đều là bộ sưu tập hiện đại của các

thương hiệu nổi tiếng trong ngành công nghiệp thời trang địa phương,

hoàn toàn phù hợp với phong cách phổ biến hiện nay.

Cái này thì tính là gì đây? Thật đúng là đem Hứa Lăng Tịch tôi đây biến thành sủng vật mà nuôi dưỡng sao? Nghĩ muốn ngược đãi liền hành hạ đến

gần chết, ngược đãi xong thì cho chút mật ngọt? Trong lòng tôi cười

lạnh, tôi chỉ có thể ghi hận sự ác liệt của hắn, hắn cũng đừng tưởng

biến tôi thành một người đàn bà ngực to não teo ngu xuẩn.

Chịu đựng thân thể không khoẻ, tôi tự mình thu xếp gọn gàng.

Mùi thơm từ nhà ăn xộc vào trong mũi, nhẹ nhàng, các món ăn nhẹ ngon miệng đa dạng, bày đầy cả trên bàn ăn.

”Mấy món này đều là do chị làm?” Tôi có chút kinh ngạc.

”Phải, Triết Tín thiếu gia nói Lăng Tịch tiểu thư thân thể hư nhược,

nên phải bổ dưỡng thật nhiều. Thực đơn món ăn cũng là Triết Tín thiếu

gia tự mình xem qua. Cũng không biết có hợp khẩu vị tiểu thư hay không,

nếu mà không thích hợp, cô cứ nói thẳng cho tôi biết là được, bữa ăn kế

tiếp tôi nhất định sửa đổi lại.”

*thân thể hư nhược: sức khỏe bản thân yếu ớt

Nụ cười của Chu tẩu là tự nhiên mà chân thành, tin chắc chị ta thật sự

đã cho rằng tôi là khách quý của thiếu gia chị ta, là một đại tiểu thư

yêu kiều nũng nịu cần cẩn thận hầu hạ và che chở.

Tôi đã biết rõ bản thân sai ở chỗ nào. Lời bình luận bên ngoài đều là

thật sự, những tin tức tình báo tôi nắm được cũng đều đúng như vậy.

Nhưng tất cả mọi người chúng tôi không chú ý một điểm, đó chính là hình

tượng một thân sĩ quan tâm chăm sóc, lễ độ ôn tồn của Giang Triết Tín

chỉ giới hạn trong ở trước mặt công chúng, ở trong giới hạn đó hắn tận

lực hy vọng che đậy được trước mắt tất cả mọi người. Một người nếu muốn

che giấu sự biếи ŧɦái tàn ngược và thô bạo của chính mình, thì nhất định sẽ càng hướng đến đối lập lại xây dựng biểu tượng giả dối càng hoàn mỹ

hơn. Giang Triết Tín chính là người như vậy.