Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 33: Vật hi sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi kinh hồn khϊếp vía, tại làm sao

sự

việc cứ

một

chuyện lại tiếp

một

chuyện, tôi sắp

không

chịu nổi nữa. Tôi quay đầu muốn bước

đi.

"Cám ơn. Lăng Tịch này," Cố tình ở phía sau, Giang Triết Tín lại kêu tôi dừng lại, "Bá Văn chúc phúc cho chúng ta."

Tôi chỉ đành dừng bước,

không

biểu tình mà quay trở về, nhìn Trình Bá Văn

không

nói

gì.

Trình Bá Văn cũng vẫn luôn nhìn tôi, "Hứa tiểu thư hôm nay

thật

sự

là xinh đẹp, quả nhiên

danh toản xứng giai nhân(1), xem ra nhận được nhiều

yêu

thương a." Ngữ khí và biểu cảm của

anh

ta giống nhau, đều gây căng thẳng.

(1)

Danh toản xứng giai nhân: Đá kim cương nổi tiếng

thì

xứng đáng với người phụ nữ xinh đẹp


Tôi lạnh lùng

nói: "không

sai. Giang gia đối xử với tôi như là con ruột của họ, nhưng mà chuyện này vớianh

đâu liên quan gì? A...." Bất ngờ, bàn tay Giang Triết Tín

đang

ôm lấy bên hông thắt lưng tôi,

thậtmạnh nhéo

một

phen, lúc này khiến tôi kêu rên ra tiếng, sắc mặt đại biến, khom hạ thắt lưng, uốn cong người lại.

Giang Triết Tín động tác

không

hề dừng lại, tiếp tục nặng nề chồng chất nhéo mạnh tôi thêm

một

lúc, tôi suýt chút nữa ngã ngồi

trên

mặt đất. Thời khắc mấu chốt, Trình Bá Văn chìa tay đỡ lấy tôi, động tác Giang Triết Tín

anh

ta nhìn thấy rất



ràng, cất cao giọng

âm

thanh cả giận

nói: "anh

làm gì vậy?" May mắn trong tiền sảnh ồn ào, vẫn

không

gây chú ý đến mọi người.

không

đợi tôi đứng vững, Giang Triết Tín

đã

lôi tôi trở lại trong lòng

hắn,

một

lần nữa choàng qua ôm lấy eo tôi.

Đối với Trình Bá Văn chất vấn, Giang Triết Tín

không

chút nào để ý tới, trái lại trách cứ tôi: "Lăng Tịch, sao em lại đối với Bá Văn

không

lễ phép như vậy? Bình thường tôi dạy dỗ em thế nào? Mau chóng nhận lỗi với Bá Văn

đi." Ngữ khí

âm

lãnh, lại tiếp tục

không

nặng

không

nhẹ

nhéo tôi

một

lúc.

Tôi còn đau đến

nói

không

ra lời,

một

lúc sau mới cảm thấy hít thở thông được, nhịn đau mà

nói: "Thực xin lỗi, Trình tiên sinh."

Trình Bá Văn vừa sợ vừa giận: "Giang Triết Tín,

anh......"

Giang Triết Tín vẫn như cũ khẩu khí nghiêm khắc răn dạy tôi, quả quyết cắt ngang Trình Bá Văn

nói

câu kế tiếp: "Hôm nay em cố ý làm tôi mất mặt có phải

không? Để xem buổi tối tôi trừng phạt em thế nào. Bá Văn có ý tốt đến chúc mừng chúng ta, em lại ngay cả cái mặt cười cũng

không

cho người ta, còn ra miệng chống đối! Em muốn làm gì? Có phải em cố ý làm xấu mặt mũi của Giang gia

không?"

"không,

không

phải," Tôi sợ

hắn

lại ra tay nhéo tôi nữa, vội nhanh chóng mở miệng, đứt quãng

nói: "Em... em chỉ nổi giận bọn họ thế nhưng đoạt

đi

chuyện làm ăn của nhà ta thôi."

Trình Bá Văn vẻ mặt kinh ngạc,

không

dám tin nhìn tôi.

Giang Triết Tín ha ha cười, siết mạnh cánh tay, ép chặt tôi vào lòng, "Bá Văn, để

anh

chê cười rồi. Lăng Tịch chính là lòng dạ hẹp hòi." Ngược lại lại thay vào thần sắc nghiêm khắc

nói

với tôi: "Em

thì

hiểu biết cái gì,

trên

thương trường như chiến trường, ai có bản lĩnh

thì

người đó thắng. Chung quy là tiểu môn tiểu hộ,

thật

sự

không

phóng khoáng chút nào, xuất

hiện

làm mất mặt xấu hổ."

một

câu hai ý, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, tin chắc Trình Bá Văn cũng sớm nghe hiểu ra rồi.

Tôi cúi đầu thu mắt,

không

dám lại nhìn Trình Bá Văn, tim như bị đao cắt. Tôi biết, tôi làm tổn thươnganh

ấy. Hãy chết tâm với em

đi,

không

cần lại lãng phí tinh lực tạo ra phiền toái với Giang gia nữa.

khôngbao lâu nữa, chờ em lấy được cổ phần công ty, khi đó

anh

muốn đối phó Giang thị như thế nào cònkhông

giống như lấy vật trong túi,

hiện

tại, sao phải tốn công tốn sức tốn thời gian làm gì, em

sẽ

rất lo cho

anh.

Tha thứ cho em đối với

anh

như vậy, em cũng là bất đắc dĩ, nhất định phải đóng kịch, bây giờ Giang Triết Tín chỉ nghi ngờ,

thật

ra vẫn chưa biết em là 'em

gái' của Trình Bá Văn

anh, điểm em lo lắng nhất chính là nó. Cố tình

anh

còn luôn nhắm vào Giang gia, luôn

không

biết khống chế cảm xúc của mình,

anhnhư vậy

sẽ

mang đến cho em biết bao phiền toái?

Cũng may, còn có

một

Hứa Bảo Sơn biết tình cảnh của em, lần lược thay em tách bạch các mối quan hệ,

một

mựt khẳng định chắc chắn em là con

gái

ông, như vậy lúc này đây em chỉ có thể mượn cơ hội bỏ qua lập trường bản thân, em và người Trình gia của

anh

không

có liên quan gì, đối với mọi người càngkhông

có cảm tình tốt, em

đã

biến chính mình trở thành người của Giang gia rồi.

không

khí áp lực làm người ta hít thở

không

thông, bỗng nhiên tôi thực sợ hãi bọn họ

sẽ

bắt đầu động thủ.

"Triết Tín, sao các con đều ở cả đây vậy? Bá Văn, con đến rồi à?" Thời khắc mấu chốt, Giang Hoa từ sảnh trước

đi

ra, "Lăng Tịch, cháu

đi

mời cha cháu và bác

gái

lại đây khách

đã

đến gần đủ rồi."

Tôi

nhẹ

nhàng thở ra, vội gật đầu, vùng thoát khỏi tay Giang Triết Tín nhanh chóng bước

đi.

"Bác Giang, chúc mừng bác." Tôi mơ hồ nghe được giọng

nói

Trình Bá Văn,

một

nỗi đau tan nát cõi lòng.

Toàn bộ nghi thức đính hôn kế tiếp, tôi đều

không

yên lòng tập trung. Vẫn giữ nguyên

một

nụ cười hạnh phúc, hoàn toàn dựa theo MC an bài, từng bước kiên trì tiếp tục, cũng

không

phải việc khó khăn gì. Cho đến bữa tiệc buffet sau đó, tôi lại hoàn toàn theo Giang Triết Tín cứ

đi

tới

đi

lui khắp cả đại sảnh, ngoại trừ Nghiêm Đồng và Trầm Tùng Lực là tôi có quen biết, thời gian còn lại tất cả đều cùng những người xa lạ

không

liên quan gì nâng ly chạm cốc, nghe những người chẳng dính dáng tới

nói

những chủ đề bản thân chẳng hứng thú.

Cả buổi tối

không

khí vô cùng sôi nổi và xa hoa, nhưng mà tôi từ đầu đến cuối lại giống như bị mộng du,không

dung nhập vào được, ngược lại cảm thấy hết thảy đều cách mình

thật

xa xôi. Cuối cùng chịu đựng đến khi yến hội kết thúc, tôi chỉ nhớ



hai chuyện:

thật

mệt mỏi; còn có, tôi

không

hề nhìn thấy bóng dáng của Trình Bá Văn, toàn hội trường chỉ có Trình Quan Bác, ông ta chúc phúc cho chúng tôi, trong mắt tất cả đều là khen ngợi.

Đưa Hứa Bảo Sơn đẩy đến cửa, tôi

không

buông, Giang Triết Tín cười: "Bây giờ

đã

là bộ dạng này rồi, tương lai cho bác Hưa ra nước ngoài tịnh dưỡng, em lại nên làm thế nào đây?"

Hứa Bảo Sơn chỉ nhìn tôi

nói: "Cha thế nào cũng

không

sao hết, mấu chốt là con phải sống

thật

tốt." Sau đó quay nhìn về Giang phu nhân, "Lăng Tịch xin nhờ cả vào chị." Từ đầu đến cuối, cũng chưa từng để ý tới Giang Hoa và Giang Triết Tín, có lẽ, trước mắt ông chỉ nguyện tin tưởng vào

một

mình Giang phu nhân mà thôi.

Nhìn Hứa Bảo Sơn được người nâng lên xe, ô tô càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm. Tôi vẫn

đang

ngây ngốc đứng trước cửa,

thật

lâu cũng

không

muốn quay vào.

Giang Triết Tín kéo tôi: "đi

rồi, trở về."

Tôi chỉ

không

muốn động, tôi rất khó chịu,

không

chỉ vì Hứa Bảo Sơn, càng là vì

một

người khác nữa.

Giang phu nhân cũng khuyên: "Lăng Tịch, chúng ta vào

đi

thôi, thời gian

đã

khuya, nghỉ ngơi sớm

mộtchút."

Tôi chỉ đành xoay người, bị Giang Triết Tín kéo vào nhà.

Giang Triết Tín bị Giang Hoa gọi vào thư phòng, tôi và Giang phu nhân cùng nhau chúc ngủ ngon, dự định ai về phòng nấy.

Giang phu nhân bảo: "Lăng Tịch, có vui

không? Bác thấy cả buổi tối cháu chưa ăn gì cả, lúc này có đói bụng

không?"

Tôi lắc đầu, có chút ngại ngùng: "Cháu thực

sự

vui lắm, tựa như nằm mơ vậy. Cháu....thật

khẩn trương, chỉ sợ bản thân thất thố xảy ra chuyện."

Giang phu nhân cười: "Cháu làm tốt lắm. Vô cùng khéo léo và hoàn mỹ, tất cả mọi người đều bị mê hoặc. Chắc là mệt mỏi rồi? Mau về ngủ

đi."

"Bác cũng nên nghỉ ngơi sớm ạ. Chúc bác ngủ ngon, bác Giang." Tôi là

thật

sự

mệt mỏi, nhưng tôi biết, tôi vẫn còn chưa được ngủ.

Chậm rãi thoải mái pha

một

bồn nước ấm tắm, suýt chút nữa

đã

ngủ quên luôn trong bồn tắm lớn, nhưng trong lòng tôi luôn luôn suy nghĩ về chuyện đó, cuối cùng bị giật mình

một

cái tỉnh dậy, xốc lại tinh thần

một

lần nữa

Thời điểm Giang Triết Tín đẩy cửa bước vào, tôi

đang

ngồi ở chiếc bàn tròn chờ

hắn.

Hiển nhiên

hắn

cũng

không

dự đoán được, dừng

một

chút, bình thản lôi

một

cái ghế mây khác đến ngồi xuống, vô hình trung mang lại cảm giác áp bách cường đại, lời

nói

đầy giọng mỉa mai chất vấn: "Lại có chuyện muốn

nói

với tôi?"

Tôi lắc đầu, thực vô tội

nói: "không

có. Tôi chỉ

đang

chờ

anh...... trừng phạt tôi."

hắn

ngẩn ra, khóe môi cong lên

một

nụ cười quỷ quái: "Ồ! Trở nên thông minh rồi nhỉ? Lá gan cũng biến lớn ra?"

nói

xong, cả thân mình rướn lên phía trước nhìn gần sát bên tôi dò xét.

Tôi theo bản năng ngửa người ra sau dựa sát vào lưng ghế,

một

lần nữa cố kéo giãn

không

gian

mộtchút để có thể thở, tránh tầm mắt

hắn

đi, nghiêng mặt lướt qua bất lực

nói: "Là buổi tối chính miệng

anhnói, tôi biết

anh

nói

là làm, cũng

sẽ

không

nương tay với tôi. Tôi

không

có lá gan chống đối

anh, tôi

đãluôn rất sợ

anh."

"không

làm chuyện trái lương tâm,



hà tất phải sợ tôi." Giọng đầy mỉa mai

hắn

lên tiếng

nói.

Tôi cười khổ,

không

hề kiềm chế nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen tối của

hắn, "Xác thực tôi chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, ngược lại càng lúc tôi càng cảm thấy bản thân là

một

vật hi sinh chịu tội thay. Tôi sợ là

không

ai cho tôi cơ hội giải thích, sợ rằng dù có giải thích cũng

không

có ai chịu tin tưởng tôi. Tôi sợ

anh

là bởi

anh

mượn tôi để trút giận của bản thân, với cả những thủ đoạn tra tấn tôi

không

hề có đạo lý của

anh."

"cô

uống say rồi sao? Hôm nay

nói

nhiều như vậy?"

hắn

đưa tay kiềm chế cằm tôi, nâng mặt tôi hướng lê phía ngọn đèn.

"không

phải, tôi chỉ muốn đến sau này

sẽ

cùng

anh

sống chung

một

đời, vẫn phải chịu đựng

không

biết lúc nào

anh

sẽ

bộc phát, mà lại

không



lý do tức giận lên, tôi liền cảm thấy sợ hải và thống khổ." Tôi hơi hơi nhắm mắt lại, ánh sáng đèn mạnh mẽ đâm vào làm tôi chảy nước mắt.

"không

cần giả vờ vô tội,



dám

nói



gả vào Giang gia

không

một

chút ý đồ nào?"

hắn

bóp đau cằm tôi.

Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào

hắn, hết sức khẳng định

nói: "không

có. Tôi

đã

nói

rồi, tôi đối với

anh

và gia đình

anh

không

có chút hứng thú nào, nếu

anh

đồng ý chịu dỡ bỏ quan hệ của chúng ta, tôi

sẽ

thực cảm kích." Nhân tiện, cám ơn

anh

rốt cục chính mồm hỏi ra đến đây, cho tôi

một

cơ hội mở miệng.

hắn

chăm chú nhìn khuôn mặt tôi: "Tốt nhất là

không

có. Nếu

không



sẽ

chết rất thảm. Nhưng mà, tôisẽ

không

dỡ bỏ quan hệ chúng ta, bởi vì tôi chơi đùa



còn chưa có đủ."

"Tại sao chứ?

anh

rốt cuộc muốn đạt được cái gì? Hay muốn chứng minh cái gì?" Tôi có chút kích động đứng lên.

"thật

sự

muốn biết?"

hắn

lộ ra biểu tình đùa cợt,"Tôi chỉ muốn nhìn

một

chút ngoại trừ Hứa Bảo Sơn,trên

thế gian này

sẽ

còn có ai để ý đến

cô, đau lòng vì

cô."

"Vớ vẩn!" Tôi gầm lên, dùng sức muốn giãy bàn tay

hắn

ra, "anh

quả thực là

một

kẻ vọng tưởng, chỉ bởi vì lý do này mà

anh

tra tấn tôi?

anh

tuyệt đối là

một

tên điên loạn!"

Bàn tay

hắn

càng thêm ra sức, chính là

không

muốn tôi xoay mặt

đi, hung tợn nhìn tôi: "không

sai, quảthật

tôi là

một

tên điên, đáng tiếc còn chưa đủ điên hoàn toàn. Lẽ ra từ sớm tôi cần phải ném



vào trong đám người biếи ŧɦái đói khát, để cho bọn chúng cưỡиɠ ɧϊếp

cô, tra tấn

cô, hoàn toàn hủy diệt

cô. Cũng tránh để tôi đỡ phải tự mình cố mà động thủ, ghê tởm muốn chết."

"anh......", tôi trực tiếp lấy tay cào lên mặt

hắn, cuối cùng

đã

không

thể nhẫn nại được với kẻ độc ác vô sỉ như vậy nổi.

"không

muốn tôi vặn trật khớp cánh tay



thì

cư xử thành

thật

một

chút."

hắn

dễ dàng chặn đứng cổ tay tôi,

một

cơn đau khủng khϊếp.

"Tôi

không

muốn kết hôn với

anh, tôi muốn rời khỏi nơi này,

anh

không

phải người." Tôi trừng mắt nhìnhắn, phía sau lưng đều là mồ hôi.

"Muốn hận

thì

hãy hận cha của

cô,

hắn



ràng biết hết tất cả, cũng

không

chịu

nói

với



chân tướng,hắn

cho rằng làm như vậy

thì



được coi như vô tội sao? Tôi

sẽ

buông tha cho



sao?

hắn

mới là đồ vọng tưởng!"

"anh

nói

xằng bậy, tôi muốn gặp ông ấy, ngày mai tôi phải

đi

hỏi cho



ràng." Chẳng lẽ Hứa Bảo Sơnthật

sự

biết cái gì mà cố ý giấu diếm tôi? Là trong lòng ông có nỗi khổ hay căn bản chính là ý tứ của Trình Quan Bác?

"Muộn mất rồi, tôi

sẽ

không

để cho



gặp lại

hắn." Vẻ giận dữ của Giang Triết Tín biến mất, ngược lại giương lên

một

nụ cười tà ác, "Còn nữa, việc kết hôn của chúng ta

đã

định rồi. Khó có thể tìm được nơi trút giận hợp lòng hợp ý tôi như vậy, vừa nắm gọn trong lòng bàn tay lại có thể yên lòng yên dạ."

hắn

đứng dậy lôi cổ tay tôi kéo đến giường đẩy tôi ngã xuống, sau đó bắt đầu cởi dây thắt lưng ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »