Chương 35

Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ mặt tôi chảy xuống, thấm vào tờ giấy trắng trước mắt, những chữ viết theo đó mờ dần rồi trở thành

một

đốm màu đen mơ hồ.

Bàn tay cầm bút nắm chặt rồi lại nắm chặt, đau đớn từ bả vai tràn lan thẳng đến tận ngón tay, chữ viết bị biến dạng méo mó dữ tợn.

Cái gì đó hơi mơ hồ, hỗn loạn nhảy múa

trên

giấy

đang

dần dần trở nên



ràng.

Lúc tôi

đang

ngủ giật mình tỉnh lại, Giang Triết Tín dùng ánh mắt tràn ngập đau đớn mà nhìn tôi.

Bà Hạ

nói

với Giang phu nhân,

dáng vẻ thanh tú của đứa trẻ này có vài phần giống với thần thái của bà năm đó, nếu người nào

không

biết, khẳng định thực

sự

tưởng hai người là mẹ con ruột thịt, nghĩ rằng con

gái



đã

tìm được trở về.


Giang Triết Tín giận dữ bóp nát cái ly.

Giang phu nhân

nói,

chỉ trách lúc ấy sức khỏe tôi quá yếu, vẫn đều do Triết Tín chăm em

gái, dẫn theo



bé,

anh

em chúng nó tình cảm vượt xa bình thường. Tiểu Duyệt vừa mất tích, có thể đoán biết được tâm lý áy náy đau đớn của Triết Tín.


Tiểu Phượng

nói,

khắp đầy

trên

tờ giấy thiếu gia đều viết 'Hứa Lăng Tịch' đó

không

phải là tên của tiểu thư hay sao?........

trên

giấy hình như còn có hai chữ 'Muội muội' nữa.


Tiểu Phượng

nói,

ai nhắc tới tiểu thư, thiếu gia

sẽ

thương tổn chính mình, nhưng tuyệt đối

sẽ

không

đánh người. Người nhà họ Giang đều rất giáo dưỡng.


Giang Triết Tín lấy tôi ra trút cơn giận dữ, căm tức mắng tôi,

im miệng!



không

xứng nhắc đến em ấy!



không

xứng!



không

xứng!


Giang Triết Tín

nói, em ấy

đã

xảy ra chuyện gì? Chính là so với thủ đoạn tôi tra tấn



càng tàn khốc trăm lần.


Giang Triết Tín

nói,



không

biết có rất nhiều sai lầm là

không

thể bù đắp lại sao? Tỷ như sinh mệnh

một

đứa trẻ,



ràng là

một

sinh mệnh tươi trẻ tràn đầy sức sống như vậy?


Giang Triết Tín

nói,

nếu lấy mũi dùi sắt đốt nóng đâm vào

thì

sao?



vẫn

sẽ

cảm thấy nãy giờ là đau đớn à? Tôi thực hận

không

thể cho



cũng nếm thử cái loại tư vị này.


Giang Triết Tín

nói,

muốn hận

thì

hãy hận cha



đi,

hắn



ràng biết hết tất cả, cũng

không

chịu

nói

cho



biết chân tướng,

hắn

cho rằng như vậy

thì



được xem như là vô tội sao? Tôi

sẽ

buông tha cho

côsao?


Giang Triết Tín

nói,

tôi

sẽ

mãi mãi

không

bao giờ ghen với Trình Bá Văn. Tôi dám đánh cược, các người tuyệt đối

không

có khả năng ở bên nhau, vĩnh viễn

không

có khả năng.


Giang Triết Tín

nói,

lần sau



đừng ngại

nói

cho

hắn

biết, tôi vẫn luôn ngược đãi

cô, sao hả? Tôi muốn



nói

cho

hắn, tôi thích tra tấn ngược đãi

cô, có hiểu

không?


Giang Triết Tín

nói,

tôi chỉ muốn thử xem ngoại trừ Hứa Bảo Sơn ra,

trên

thế giới này còn có ai

sẽ

chú ý đến

cô, đau lòng vì

cô.


Ngòi bút đột nhiên bẻ gẫy, tôi lấy tay đập lên mặt bàn, cánh tay đau đớn run lên. Tôi há miệng thở dốc, trái tim thình thịch đập mạnh.

Nhìn hết cả tờ giấy những cái tên quen thuộc đến mức

không

thể quen thuộc hơn, nhìn những đường cong và mũi tên giăng khắp nơi, đáp án dường như

đã

được vén lên



ràng. Trái tim tôi đột nhiên bịt thít chặt thành

một

khối,

sự

ớn lạnh vô hạn từ đáy lòng khuếch tán đến khắp hết tay chân.

Tất cả mọi bí

ẩn

đều chỉ hướng về

một

phương, em

gái

Giang Triết Tín có khả năng

đã

chịu bất hạnh đau đớn thê thảm, Giang Triết Tín

đang

trả thù cho em

gái

hắn, nhưng mà

hắn

lại nhận định Trình gia là hung thủ, hơn nữa lấy ý tưởng

'dĩ kỳ nhân chi đạo'(1)

đánh trả để cho đối phương biết mặt.

(1) Dĩ kỳ nhân chi đạo hoàn trị kỳ nhân chi thân: Dùng phương pháp của người ấy để trị lại người đó

Giang Triết Tín từ lâu

đã

biết tôi là 'em

gái' của Trình Bá Văn,

hắn

nói

hắn

sẽ

không

ghen tuông,

hắn

xác định Bá Văn và tôi vĩnh viễn

không

có khả năng bên nhau, bởi vì

hắn

biết giữa hai

anh

em là

không

có khả năng

yêu

nhau;

hắn

muốn tôi

nói

cho Trình Bá Văn biết,

hắn

thích ngược đãi tôi, hơn nữa

khôngngần ngại ra tay tàn nhẫn với tôi trước mặt Bá Văn,

hắn

nói

hắn

muốn biết ngoại trừ Hứa Bảo Sơn còn có ai quan tâm tôi,

hắn

ám chỉ chính là Trình Bá Văn chăng.

Tôi cứng ngắt cắn môi, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Tôi

không

tin

sẽ

có người có thể xuống tay ác hiểm như vậy đối với

một

đứa trẻ còn

nhỏ

tuổi thế, lại càng

không

tin tưởng, chuyện như vậy

sẽ

có liên hệ đến cha nuôi và Trình Bá Văn. Bằng

không, bọn họ sao lại

không

ý thức được động cơ Giang Triết Tín quật ba thước đất tìm tôi trở về cho bằng được, sao còn cho rằng tôi có thể thừa cơ hội này lấy được cổ phần mà lại thiết kế ván cờ này? Chẳng lẽ......

không,

không

có khả năng. Tôi vỗ trán thống khổ rêи ɾỉ, đầu đau muốn nứt ra,

không

dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Hứa Bảo Sơn, tôi nhất định phải gặp được Hứa Bảo Sơn, Giang Triết Tín từng

nói, ông biết



ràng biết chân tướng, cũng

không

chịu

nói

nói

cho tôi biết.

không, tôi

không

tin ông là loại người này, tôi chỉ muốn nghe chính miệng ông

nói, những chuyện này

không

phải là

sự

thật, tất cả đều là Giang Triết Tín giả tưởng. Đúng, Giang Triết Tín chắc chắn là vì quá mức áy náy tội lỗivà lo lắng cho em

gái

làm cho tâm lýhắn

biếи ŧɦái, bị mắc chứng hoang tưởng, nghĩ rằng có người

sẽ

gϊếŧ hại em

gái

hắn

như vậy. Mà Trình gia

trên

phương diện làm ăn vẫn thường hay xung đột với bọn họ, cho nên,

hắn

tự nhiên biến Trình Bá Văn thành kẻ thù tưởng tượng.

Tôi đứng lên, cầm tờ giấy trong tay xé nát, vào phòng tắm ném xuống bồn cầu gạt cần thoát nước.

Tôi chộp lấy ví da vội vàng xuống lầu, ở phòng khách đâm sầm vào phải Tiểu Phượng, "Hứa tiểu thư, chị muốn

đi

ra ngoài?"

Tôi lung tung gật đầu, lướt qua



ấy

đi

ra phía ngoài.

"Có cần báo cho phòng lái xe chuẩn bị xe cho chị

không?" Tiểu Phượng ở phía sau hỏi han.

"không

cần. Tôi tùy tiện

đi

bộ

một

chút."

Trong hoa viên ba, bốn công nhân

đang

chăm sóc bãi cỏ. Tôi vội vàng chạy xuyên qua, vượt khỏi tòa nhà chính của Giang gia phía trước chính là cửa lớn sân nhà.

Tôi chạy tới cửa chính, gần như có thể chạm vào nắm cửa sắt nặng nề. Trong phòng gần cổng

đi

ra hai người đàn ông mặc thường phục, "Hứa tiểu thư muốn ra ngoài?"

Tôi nhắm mắt làm ngơ, tiến lên đẩy cửa, thế nhưng

không

nhúc nhích chút nào! Hai người đàn ông

đãnghiêng người chen lên đến, che trước mặt tôi, bắt tôi lùi về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách ra.

"Hứa tiểu thư

không

thể

đi

ra." Thái độ cung kính có lễ, cũng là chân

thật

đáng tin.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Hứa tiểu thư cần cái gì, xin cứ giao phó chúng tôi, chúng tôi làm cho

cô. Mời Hứa tiểu thư nên trở về phòng

đi."

một

người khác

nói.

Tôi nổi giận cắn răng: "Thân phận tôi là tù phạm à? Tôi

không

thể

đi

ra ngoài?"

"Hứa tiểu thư là khách quý, thiếu gia phân phó chúng tôi phải bảo vệ tiểu thư

thật

tốt.

hiện

tại bên ngoàikhông

yên ổn, vẫn nên chờ thiếu gia trở về hoặc là có thời gian rảnh tự mình cùng tiểu thư ra ngoài

đi

ạ." Người

nói

chuyện bày ra tư thế xin mời.

"Giang phu nhân khi nào

thì

trở về, tôi

đang

chờ bà." Tôi ngược lại muốn xem thử trước mặt Giang phu nhân, các người còn có thể cáo mượn oai hùm như vậy

không.

"Nếu Hứa tiểu thư quả

thật

có việc gấp, chúng tôi có thể xin chỉ thị của thiếu gia."

nói

xong

đã

lấy di động từ trong túi ra, bắt đầu bấm số điện thoại.

Tôi cắn răng lại cắn răng, căm phẫn mà xoay người

đi

trở về.

Trở lại phòng khách, suy sụp ngồi vào ghế sô pha, Tiểu Phượng từ

trên

lầu chạy xuống, "Tiểu thư tại sao nhanh như vậy

đã

trở lại ạ? Em mang trà đến cho chị."

Tôi kéo ra vẻ mặt tươi cười, từ chối cho ý kiến, tầm mắt dừng ở điện thoại

trên

bàn trà.

"Alô, xin chào. Xin giúp tôi tra

một

chút số điện thoại của 'Viện an dưỡng Tôn Tước'."

" Alô, xin chào. Xin giúp tôi nối máy với phòng 418 của ông Hứa Bảo Sơn.

không

ở đó?

đi

đâu rồi ạ?

đãxuất viện rồi ư? Sao có thể được? Hôm qua ông ấy còn ở đó mà. Sáng hôm nay? À, tôi hiểu rồi, cám ơn."

Tiểu Phượng cầm ly trà đặt tới trước mặt tôi, cẩn thận hỏi: "Hứa tiểu thư, chị có khỏe

không?"

Tôi cười khổ: "Chị

không

sao." Tôi là đứa ngu dại lớn nhất

trên

đời này.