Chương 61

Giang phu nhân sốt cao vào trưa ngày thứ ba mới hạ, trước khoảng thời gian này, bà trước sau vẫn luôn mê man.

Chỉ có ba ngày mà thôi, thân thể vốn

không

được tính là đẫy đà của Giang phu nhân gầy yếu hơn. Cả hai má tái nhợt, lõm sâu,

không

hề có huyết sắc. Giữa lúc chúng tôi

đang

đau lòng

thì

bà chậm rãi mở mắt, lúc mới đầu dường như còn có chút hỗn loạn, rất nhanh bà

đã

thanh tỉnh hoàn toàn, tiếp theo đó trong khoảng thời gian ngắn nhất, nhìn tất cả mọi người chúng tôi mà nở

một

nụ cười điềm tĩnh, an tường, vẫn như

sự

ôn nhu từ ái thường ngày của bà.

Nụ cười của bà đẹp đẽ đến thế nhưng cũng làm cho người ta tan nát cõi lòng. Mới hai tiếng đồng hồ trước thời khắc này, chúng tôi nhận được điện thoại của bác sỹ, máu của tôi và Giang Triết Tín

khôngphù hợp với

yêu

cầu. Giang Hoa

đã

vận dụng tất cả mọi quan hệ lần nữa tìm kiếm người hiến tủy thích hợp, mà trước khi tìm được chuyện chúng tôi có thể làm chỉ là chờ đợi.

Bệnh tình Giang phu nhân tới khí thế hung mãnh

không

thể lạc quan, bác sỹ cũng

không

cách nào mang lại cho chúng tôi càng nhiều lòng tin

"Bội Phân, cuối cùng em cũng hạ sốt. Em

thật

là làm mọi người chúng ta hoảng sợ, sau này thấy

khôngkhỏe

không

cho phép lại giấu diếm mọi người." Giang Hoa thương

yêu

cầm tay Giang phu nhân, áp lên mặt ông, tràn đầy dịu dàng mà giận dỗi.

"Đúng vậy, mẹ à. Người rốt cục cũng khỏe lên. Bác sỹ bảo chỉ cần hạ sốt là

không

có chuyện gì lớn, chỉ có sức khỏe mẹ quá suy yếu, sau này phải mất thời gian rất dài để tĩnh dưỡng

thật

tử tế." Giang Triết Tín cũng

đang

mỉm cười

nói

tiếp lời.

Tôi chỉ nghe, học dáng vẻ bọn họ cố gắng mỉm cười, nhưng căn bản

không

dám lên tiếng. Tôi mãi

khôngđược giống bọn họ kiên cường như vậy, tôi

không

khống chế tốt cảm xúc của mình, sợ bản thân vừa

nóira tiếng

sẽ

bật khóc, biến khéo thành vụn.

Nụ cười Giang phu nhân càng sâu, hơi hơi mấp máy môi, thanh

âm

mỏng manh cũng rất



ràng: "Chính là hù dọa mọi người, từ sớm

đã

nói

với mọi người

không

có việc gì, các người lại

không

tín."

"Mọi người tin, vẫn luôn tin tưởng. Em có đói bụng

không? Gầy sọp rồi.

anh

bảo chị Chu làm thức ăn em thích nhất, được

không? Em phải bồi bổ cho

thật

tốt vào." Giang Hoa tràn đầy thương

yêu

nói.

"Được. Em

thật

đúng là đói bụng." Giang phu nhân yếu ớt gật đầu.

"Con

đi

làm thức ăn với chị Chu." Tôi rốt cục tìm được cơ hội ra ngoài,

đi

như chạy trốn lao ra khỏi phòng.

Tôi vừa

đi, vừa điên cuồng rơi lệ,

không

riêng gì vì Giang phu nhân, càng nhiều còn vì bản thân mình. Ứ đọng quá nhiều và quá lâu những khổ sở cùng đau đớn, khiến thần kinh tôi yếu ớt

không

chịu nổi

mộtđòn. Vợ chồng Giang Hoa chắc chắn

đang

trải qua khảo nghiệm sinh ly tử biệt, mà tôi

thì

tức cảnh sinh tình, cơn đau đồng dạng

không

thể đè nén. Tình

yêu

tuyệt vọng, cuộc sống vô vọng, tất cả mọi thứ đều đè ép lên khiến tôi hít thở

không

nổi

một

ngụm khí.

Đến phòng bếp, chị Chu nhìn thấy dáng vẻ của tôi mà hoảng sợ, chị run run giọng hỏi: "Phu nhân...... bà......."

Tôi biết chị

đang

sợ hãi chuyện gì, tôi vừa quệt lau nước mắt, vừa cố sức

nói: "Giang phu nhân hạ sốt, vừa tỉnh lại. Giang tiên sinh bảo chúng ta chuẩn bị cho bà thức ăn bà thích, tôi và chị cùng nhau làm."

Chị Chu

nhẹ

nhàng thở ra,

không

ngừng lấy hai bàn tay khép lại trước ngực, vái lạy khoảng

không: "Cám ơn trời đất, như vậy

thì

tốt rồi, phu nhân là người tốt, ông trời

sẽ

phù hộ bà."

Tôi vẫn còn rơi lệ, im lặng giúp chị Chu

một

tay.

thật

sự

có thiện báo ác báo như thường

nói

sao? Nếu có, Giang phu nhân tại sao

sẽ

gặp phải căn bệnh này? Cha nuôi, Bá Văn, Giang Triết Tín, thậm chí còn có tôi nữa, đáng phải có kết cục gì đây?

Tôi cùng chị Chu bưng thức ăn lên lầu, tinh thần Giang phu nhân tốt lên

một

chút, nhìn chúng tôi mỉm cười.

"Phu nhân, người nên nhanh chóng khỏe lại." Chị Chu

nói

xong đỏ hoe đôi mắt.

"Chị Chu, hai người làm món gì vậy,

thật

là thơm, tôi lại có hơi đói, tôi ở lại ăn cùng với mẹ." Khom người choàng chiếc khăn

nhỏ

trước ngực Giang phu nhân, Giang Triết Tín lập tức chuyển đề tài.

Giang phu nhân

yêu

thương xoa xoa đầu Giang Triết Tín, tôi nhìn trong mắt bà chợt thấy có ánh sáng gợn sóng lóe qua,



ràng bà rất

không

nỡ, lòng tôi căn thẳng, bà

thật

sự

không

biết gì về bệnh tình của mình sao?

Tôi muốn đút cho bà ăn, lại bị Giang Hoa nhận lấy chén và thìa, "Để tôi."

Giang phu nhân từ từ ăn, bà tự mình truyền cho chúng tôi

một

thông tin, đó là đừng lo lắng cho bà.

Sau khi ăn xong, bà rất nhanh lại vì mệt mỏi mà ngủ say.

Mấy ngày kế tiếp, cũng vẫn là giấc ngủ chiếm đa số thời gian của bà, nhưng lúc tỉnh lại, tinh thần bà càng ngày càng tốt, điều này làm cho chúng tôi có cảm giác an ủi sâu sắc, đồng thời lần nữa thấy được hy vọng.

Bác sỹ theo thường lệ mỗi ngày

sẽ

lại đây kiểm tra bệnh cho bà, điều chỉnh thuốc uống. Bác sỹ

nói, "Trước mắt thời kì cấp tính phát bệnh vừa qua,

đang

là thời kỳ dịu

đi, trong khoảng thời gian này rất quan trọng. Có thể nhìn thấy được, tự bản thân Giang phu phân có khát vọng muốn sống rất mãnh liệt, như vậy rất tốt."

Chúng tôi đều hy vọng có kỳ tích xuất

hiện.

Lại là

một

ngày thời tiết rất đẹp, trong ánh nắng ấm áp sau giờ trưa, tinh thần Giang phu nhân tốt dị thường,

đang

đợi y tá rút kim truyền dịch

trên

mu bàn tay bà ra, bà

nói

với chúng tôi: "Cứ nằm mãi thành ra mốc meo. Em muốn ra ngoài hóng mát phơi nắng."

Giang Triết Tín

đã

khôi phục ban ngày đến công ty,

hắn

không

muốn khiến giang phu nhân nghi ngờ, chỉ có tôi cùng Giang Hoa ở cạnh bà tại nhà. Giang Hoa nhìn nhìn tôi, tôi

không

biết như thế nào liền gật đầu.

Giang Hoa

nói: "Được rồi. Chúng ta đẩy em ra ngoài phơi nắng."

Giang Hoa tự mình ôm Giang phu nhân

đi

xuống cầu thang, Giang phu nhân cười khẽ: "anh

bế em cả đời, già

đi

già

đi, vẫn là

anh

bế,

anh

nên phải luôn giữ sức khỏe

thật

tốt, nếu

không

sẽ

bế

không

nổi em."

Giang Hoa

đã

nhiều ngày như vậy cho tới nay lần đầu tiên cười ha ha, sau đó

nói: "Yên tâm,

anh

có thể bế đến đến

một

trăm tuổi."

Tôi cầm chiếc chăn đơn mỏng

đi

sau họ, trong lòng đau xót, chỉ có thể vội vàng cúi đầu.

Giang Hoa cẩn thận đặt Giang phu nhân lên xe lăn bên ngoài cửa, tôi cầm chăn phủ lên cơ thể bà. Giang Hoa đẩy bà chậm rãi bước

đi.

Giang phu nhân

nói: "A Hoa,

anh

cũng mệt mỏi nhiều ngày như vậy rồi,

anh

nghỉ ngơi chút

đi, ngủ trưa bù

một

giấc. Để Lăng Tịch

đi

cùng em là được rồi, em muốn

đi

xem hoa của em. Được

không, Lăng Tịch?"

"Vâng ạ." Tôi

không

chút do dự

một

ngụm đáp ứng, "Cha, người nghe mẹ

đi, nghỉ ngơi

một

chút. Con đẩy mẹ đến nhà ấm trồng hoa."

Giang Hoa suy nghĩ

một

chút, mới

nói: "Được, Bội Phân, phơi nắng

một

lát

thì

sớm chút trở về. Sau này còn có nhiều thời gian."

Tôi đẩy Giang phu nhân dọc theo lối

đi

nhỏ

trong vườn đến nhà ấm trồng hoa, Giang phu nhân thanh thản dễ chịu nhắm mắt lại, mỉm cười

nói: "Cuộc sống

thật

tốt đẹp. Thực luyến tiếc rời

đi."

Tôi thiếu chút nữa rơi lệ tại chỗ, cực lực hít sâu ổn định cảm xúc, nửa ngày mới

nói

ra được tiếng: "Mẹ, người

nói

gì đâu

không

vậy, nếu mẹ thích, con mỗi ngày đẩy mẹ ra phơi nắng xem hoa cỏ. Mẹ có thể sống lâu trăm tuổi đấy."

Bà thở dài: "Sống lâu trăm tuổi là

không

có khả năng, mẹ cũng

không

sợ chết, chỉ là,

hiện

tại nhắm mắt mẹ

không

an tâm, rất nhiều chuyện mẹ cũng

không

yên lòng."

"Mẹ, người đừng

nói

như vậy, người đừng nghĩ nhiều. Sức khỏe của mẹ

không

có chuyện gì lớn....."

"Lăng Tịch," Giang phu nhân dịu dàng ngắt lời tôi, mở to mắt nhìn tôi chỉ vào chiếc ghế cách đó

không

xanói: "Chúng ta đến chỗ đó."

"Vâng." Tôi đáp lời, đẩy bà đến gần ghế.

"Lăng Tịch, con đừng đứng, cũng ngồi xuống

đi. Chúng ta cùng sưởi nắng mặt trời." Bà dặn dò.

Tôi giúp bà điều chỉnh

một

vị trí tốt, để cho ánh nắng

không

chói đến mắt bà, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà.

"Lăng Tịch," Bà giữ chặt tay của tôi, dịu dàng ấm áp nhìn tôi

nói: "Rất nhiều chuyện, mẹ vốn muốn chờ sau khi con và Triết Tín kết hôn mới

nói

với con, nhưng mà

hiện

tại mẹ sợ đợi

không

được giờ khắc ấy."

Tôi kinh hãi: "sẽ

không, mẹ. Người......".

"Lăng Tịch," Bà khẽ lắc đầu, ngăn cản tôi

nói

tiếp: "Con

không

cần tiếp tục giấu mẹ, cơ thể mẹ tự mình mẹ biết. Các con

thật

sự

cho rằng mẹ bệnh đến hồ đồ rồi sao? Mẹ biết các con sợ mẹ

không

chấp nhận nổi đả kích, mẹ cũng sợ các con khổ sở. Nhưng mà Lăng Tịch, có chút việc bây giờ mẹ nhất định phải nỏi,

không

nói

sợ sau này

không

còn cơ hội nữa, mẹ ra

đi

cũng

sẽ

bất an. Coi như chỉ là bí mật của hai người chúng ta, được

không? Mẹ vẫn luôn cảm thấy con rất hợp duyên với mẹ, mẹ tin rằng ông trời đau lòng mẹ bị mất

đi

con

gái, cố ý đưa con đến bồi thường cho mẹ. Mẹ thực cảm kích, cũng

thật

sự

cảm thấy đủ, tuy rằng con

gái

kia cuối cùng

không

về được, nhưng

hiện

tại mẹ lại có con."

Tôi kịch liệt chấn động, sắc mặt đại biến cảm xúc sung động, hơn nửa ngày mới vừa hổ thẹn vừa gian nan trái lương tâm

nói: "Mẹ, Tiểu Duyệt

sẽ

trở về. Cha và Triết Tín vẫn luôn tìm kiếm,

một

ngày nào đósẽ

tìm được. Tiểu Duyệt nhất định

sẽ

trở về, mẹ nhất định phải chờ



ấy trở lại." Chưa

nói

xong nước mắt tôi

đã

không

còn khống chế được bắt đầu chảy xuống.

"Nó

không

về được. Mẹ biết, mẹ đều luôn biết." Giang phu nhân khổ sở

nói, trong ánh mắt lệ quang chớp động, lại giúp tôi lau

đi

nước mắt, dịu dàng

nói: "Đừng khóc, Lăng Tịch. Con hãy nghe mẹ

nói."