Chương 64

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, vậy mà tôi

đã

ngồi suốt ba tiếng đồng hồ ở chỗ này.

Những chuyện trong mười mấy năm cuộc đời như

một

bộ phim chiếu

trên

màn bạc trôi qua trước mắt, vào lúc đó chứa đựng

thật

nhiều ấm áp và ngọt ngào giờ lại biến thành nỗi đau đào khoét vào tim mỗi khi nhớ lại. Đồng thời trong cơn đau giày xéo tim gan, tôi cũng luôn giãy dụa trăn trở giữa

sự

phẫn hận và

không

nỡ buông tha. Biết



cha nuôi lợi dụng tôi, nhưng tôi càng hận Bá Văn lừa gạt và vô tình, nhưng thân tình gần hai mươi năm há nào có thể

nói

đoạn tuyệt

thì

liền có thể cắt đứt sạch

sẽ? Mẹ nuôi có ơn nuôi dưỡng dạy bảo tôi, ngay cả cha nuôi cũng từng cứu mạng tôi, rốt cuộc đây là khoản tính toán hỗn loạn đến mức nào?

Chuyện Trình gia

đã

khiến tôi đủ đau đầu và chịu đả kích bội phần, hôm nay Giang phu nhân càng chắc chắn khiến tôi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi đồng cảm cảnh ngộ Giang phu nhân bị mất

đi

congái

yêu, hơn nữa còn vì bà bao nhiêu năm qua hy sinh và

ẩn

nhẫn để lo cho toàn cục mà cảm động sâu sắc và khâm phục bà. Nhưng tôi

thật

sự

không

thể nào đồng thuận với tất cả những việc Giang Triết Tínđã

làm, mặc dù

hắn

đáng đồng tình, bản thân

hắn

cũng chỉ là

một

người bị hại muốn đòi lại công bằng cho mình, thế nhưng đây có thể làm lý do để

hắn

dùng thủ đoạn bạo ngược

đi

tổn thương người khác sao? Vậy

thì

hắn

đê hèn có khác gì cha nuôi đâu? So ra có điểm nào

hắn

không

bỉ ổi khác kẻ thù củahắn

chứ?

Đừng

nói

là giúp đỡ

hắn,

hiện

tại ngay cả nhìn

hắn

nhiều thêm

một

lần tôi cũng

không

muốn. Chỉ là, Giang phu nhân...., tôi nhịn

không

được ôm trán thở dài. Nhớ lại vẻ mặt cầu khẩn của bà, chớ

nói

đến bây giờ bà mắc phải bệnh nan y, cho dù là trước đây, tôi tin chắc bản thân cũng

không

đành lòng mà cự tuyệt.

Tôi chậm rãi co mình

trên

chiếc ghế, cuộn tròn nghiêng người nằm xuống, thể xác và tinh thần mỏi mệt, đầu đau như muốn vỡ tung. Ai có thể

nói

cho tôi biết tôi nên làm như thế nào?

Sắc trời hoàn toàn đen đặc lại,

một

trận bước chân dồn dập từ xa vang lên, cuối cùng dừng trước mặt tôi. Tôi vẫn như cũ dù động đậy

một

chút cũng

không

muốn, ngay cả mắt cũng lười mở ra.

"Hứa Lăng Tịch!" Giọng

nói

Giang Triết Tín vội vàng xao động, xen lẫn trong đó tiếng thở dốc rất

nhỏ, "Sao lại nằm ở đây! Để tôi tìm mãi! Thiếu chút nữa nghĩ đến em lại.... Dậy

đi! Mau dậy

đi!"

hắn

có chút thô lỗ

một

tay kéo tôi ngồi dậy.

Quả

thật

tôi muốn chạy trốn

một

lần, nhưng tôi biết bản thân mình ngay cả cửa lớn cũng

không

ra khỏi, điểm này chẳng lẽ

hắn

không



ràng sao?

hắn

còn có gì mà đáng lo lắng nữa. Tôi ngồi ở đó lạnh lùng nhìn

hắn, ngọn đèn trong khu vườn cách chúng tôi

một

khoảng, tôi chỉ có thể nhìn đến dáng vẻ và đường viền gương mặt

hắn

một

cách mơ hồ, về phần vẻ mặt của

hắn

thật

không

thể nào nhận

rõ.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại nằm ở đây? Mấy giờ rồi có biết

không? Tại sao

không

vào nhà ăn cơm chiều?"

hắn

liên tục chất vấn, càng

nói

về sau càng kích động.

Tôi

không

thể

nói

cho

hắn

biết là tại sao, đành phải tiếp tục im lặng nhìn

hắn.

hắn

không

đợi cho tôi trả lời, bỗng nhiên cầm cổ tay tôi, cả khuôn mặt đều tiến đến gần sát trước mặt tôi, làm tôi nhìn thấy



vẻ mặt nghiêm khắc của

hắn,

hắn

cắn răng ép hỏi: "Em

đã

nói

gì với mẹ? Buổi chiều lúc chỉ có em ở cùng mẹ, em

đã

làm gì rồi? Em dám có gan giở trò suy tính chuyện xấu gì, em cứ thử xem xem!"

Tôi bỗng nhiên ngay cả sức để tức giận, sức để phân cao thấp đều

không

có, mỗi lần đối mặt

hắn

vô lý cố chấp, giải thích gì hoặc là đối chọi gay gắt gì cũng

không

thực

sự

có ý nghĩa, ngược lại lãng phí thời gian lẫn nhau, hơn nữa còn gây cho mình thương tổn. Tôi

không

muốn lại làm

một

đứa ngốc nữa.

"Giang Triết Tín," Tôi bình tĩnh mở miệng, "Nếu

anh

không

tin tôi, cần gì để tôi tiếp tục ở lại? Nếu tôi

đirồi

anh

còn cần lo lắng tôi

sẽ

hại Giang phu nhân sao?"

hắn

càng thêm dùng sức nắm cổ tay tôi,

thật

sâu nhìn tôi, nhất thời dường như

nói

không

ra lời.

Tôi

không

nghĩ cùng

hắn

diến tiết mục con nít giận dỗi, thấp giọng thong thả

nói: "Giang phu nhân biết bệnh tình của mình, mẹ sợ chúng ta khổ sở mới phối hợp chúng ta giả bộ

không

biết, buổi chiều chính miệng mẹ

nói

với tôi, tôi rất buồn." Tôi khẩn cầu nhìn

hắn: "Ngẫm lại biện pháp, gia đình Trần Tráckhông

phải nhiều thế hệ đều là danh y sao? Nhà

anh

ta

không

phải là mở bệnh viện sao?

anh

ta có kho mau riêng của mình hay

không? Kho tủy? Để

anh

ta giúp tìm,

không

quản hết thảy chi phi tìm cho ra người hiến tủy. Giang phu nhân

không

thể có chuyện gì...." Tôi thống khổ nhắm mắt lại, chỉ cần bà còn sống, tôi mới

không

cần đeo mang kỳ vọng và trách nhiệm của bà

trên

lưng, tôi làm

không

được,

thật

sựlàm

không

được.

Thân thể Giang Triết Tín cứng ngắc, chậm rãi buông tay.

một

lát sau, mới

nhẹ

giọng

nói: "Thực xin lỗi......, tôi

không

nên

nói

như vậy. Tôi kỳ

thật...... Rất muốn tin tưởng em."

Những chuyện này từ lâu

đã

chẳng còn quan trọng với tôi nữa.

"Về thôi, cha còn

đang

chờ chúng ta ăn cơm chiều." Giang Triết Tín ý đính kéo tay tôi.

Tôi tránh khỏi tay

hắn

tự mình đứng lên, chậm rãi trở về.

hắn

không

miễn cưỡng tôi nữa,

đi

theo phía sau tôi.

Vẫn còn thời gian mà, tôi tự an ủi chính mình, cố gắng đè xuống đáy lòng lo âu và bất an, tình trạng trước mắt của Giang phu nhân vẫn còn ổn, nhất định có thể tìm được phương pháp trị liệu bệnh của bà. Chỉ cần bà vẫn còn

thì

tôi

sẽ

không

chuyện gì. Tôi thành tâm cầu nguyện trời cao phù hộ bà thuận lợi khang phục, như vậy tôi mới có cơ hội ra

đi.

một

đêm

không

hề ngủ ngon, sắc mặt và tinh thần tôi dường như so ra còn kém hơn Giang phu nhân vừa tỉnh lại. Theo thường lệ sau buổi trưa khi truyền thuốc xong, Giang phu nhân bảo tôi cùng bà phơi nắng. Tôi biết bà vẫn nhớ đến lời còn chưa

nói

xong ngày hôm qua.

Quả nhiên, để Giang Hoa

đi

rồi, Giang phu nhân nhìn tôi có chút đau lòng

nói: "Lăng Tịch, hôm quakhông

nghỉ ngơi tốt sao. Vành mắt con đều sậm đen cả rồi. Kỳ

thật, con cũng

không

cần phải khẩn trương như vậy. Mẹ chỉ xuất phát từ lo lắng mà muốn làm

thật

tốt phòng bị trước hết thôi. Có lẽ tương lai cái gì cũng

sẽ

không

xảy ra, đó là tốt nhất. Mặc dù có

thật

sự

bị mẹ đoán đúng, con cũng

không

cần phải kinh hoảng, hôm qua mẹ

đã

nói, ông nội của Triết Tín

đã

để lại 'cọng cỏ cứu mạng' mà."

"Mẹ," Tôi

nhẹ

giọng

nói, "Sức khỏe mẹ mỗi ngày trở nên tốt hơn, mấy chuyện kia

không

cần vội vàng nhất thời, sau này lại

nói

nữa. Mẹ bây giờ quan trọng nhất chính là an tâm tịnh dưỡng, những chuyện củaanh

ấy mẹ đừng lo lắng."

Giang phu nhân lắc đầu: "Chuyện này

không

an bài thỏa đáng làm sao có thể yên tâm? Bí mật này chỉ có mình mẹ biết, ngay cả Giang Hoa cũng

không



ràng, nếu lỡ ngày mai mẹ

không

tỉnh lại được, như vậy cha chồng mẹ

đã

uổng phí tâm tư rồi. Cho nên thừa dịp bây giờ mẹ vẫn còn tỉnh táo, mẹ phải

nóicho con biết, Lăng Tịch."

Tôi

không

còn tìm được thêm lý do ngăn cản bà

nói

tiếp, đành phải gật đầu.

"Còn nhớ mẹ hôm qua

nói

Trình gia có khả năng sử dụng hai loại phương pháp

không? Ứng phó bọn họ kỳ

thật

thực yếu tố mấu chốt chính là nhất định phải có thêm vào tài chính hùng hậu, như vậy bất luận bọn họ ác ý chèn ép thị trường chứng khoán, thu mua cổ phiếu, hay là thời điểm chúng ta ngoài ý muốn đầu tư

không

có lợi, chúng ta đều có cơ hội bày bố lại tạm thời,

không

đến mức bỗng chốc liền thất bại thảm hại. Cho nên 'cọng cỏ' thứ nhất chính là khoản tài chính hùng hậu. Khoản tiền này năm đó do cha chồng mẹ

một

phần từ tài sản của Giang thị tách ra, hơn nữa nhiều năm qua vẫn ủy thác cho ngân hàng hải ngoại tiến hành đầu tư quản lý, trước mắt tổng số ước chừng khoản

một

phần ba tổng tài sản Giang thị. Số tiền này chỉ cần có số tài khoản và hệ mật mã ba tầng là có thể rút ra, thông tin ngân hàng và quỹ đầu tư cùng với mật mã mẹ đều viết ra

trên

giấy, có nhớ lần trước hộp trang sức kim cương mẹ

đãtặng cho con

không? Ở ngay tầng chót cùng của hộp trang sức đó. Con trở về có thể nhìn xem."

Tôi kinh ngạc, Giang phu nhân thế nhưng từ sớm như vậy

đã

tín nhiệm tôi rồi sao?

"Nhưng mà, chỉ có khoản tiền này vẫn là

không

đủ, tuy rằng nhìn vào con số khổng lồ, cũng

không

chống đỡ nổi nếu đầu tư thất bại quá lớn, cho nên, còn có 'cọng cỏ' thứ hai, chính là phải có được thân phận sử dụng quyền đại cổ đông thứ hai của Giang thị, đưa đến tác dụng giám sát. Ông cụ năm đó lập ra quy củ, do con dâu có được cổ phần đảm nhiệm vị trí đại cổ đông thứ hai có ý nghĩa đặc thù. Cho nên mẹ nghĩ muốn thương lượng với Giang Hoa, để con và Triết Tín nhanh chóng kết hôn, như vậy mẹ mới có thể chuyển giao cổ phần mang tên mẹ sang cho con."

Đầu của tôi nổ ầm

một

tiếng! Kết hôn?! Cùng với Giang Triết Tín!

"không!" Tôi hoàn toàn

không

khống chế được thốt ra.