Chương 69

Editor: ton ton

Bên trong

một

mảnh tĩnh lặng, tôi biết sắc mặt mình so với Hứa Bảo Sơn cũng

không

tốt hơn bao nhiêu, chính xác mà

nói, quả thực xấu hổ vô cùng hận

không

thể quỳ xuống mà xin tội. Tôi chỉ viết ra chuyện tự mình biết được, chỉ

nói

cho Hứa Bảo Sơn ân oán hai nhà Giang - Trình, nhất là chuyện Giang Thư Duyệt gặp phải, để ông hiểu được đây là nguyên nhân căn bản Giang Triết Tín trả thù. Nhưng tôi cũng

không

cố ý tẩy sạch bản thân thanh minh mình cũng là

một

người bị lừa gạt, người bị hại trong toàn bộ

âm

mưu này. Nếu Hứa Bảo Sơn từ đó mà chán ghét, khinh bỉ tôi

thì

tôi tuyệt

không

ngoài ý muốn, cũng

sẽ

không

biện giải cho bản thân mình.

Tôi che trước người Hứa Bảo Sơn,

trên

gương mặt ông

sự

khϊếp sợ, phẫn nộ, thống hận, cùng với nỗi thất vọng to lớn đều rơi vào mắt tôi.

Ông chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay đều

đang

run rẩy.

một

lát sau, ông lần nữa mở mắt ra, sắc mặt trầm trọng

nói: "Nhìn chữ của con, cha nhớ đến rất nhiều chuyện

đã

lâu trước kia. Cha nhớ lại mẹ con, nhớ mẹ con từng hỏi qua cha rất nhiều câu 'Tại sao vậy', lúc ấy cha cũng rất mờ mịt,

hiện

tại rốt cuộc

đã

hiểu được."

"Cha..." Tôi chần chờ gọi ông, trong lòng biết bản thân

không

xứng, nhưng giờ là giai đoạn vô cùng đặc biệt, tôi khẩn cầu nhìn ông, "Người đừng khổ sở, con... con..." Tôi nghẹn lời, cũng

không

còn cách nào

nói

tiếp được.

"Cha mệt rồi. Hai người ra ngoài trước

đi." Hứa Bảo Sơn thản nhiên

nói, "Bài từ này cha giữ làm kỷ niệm."

nói

xong ông xếp

nhỏ

giấy Tuyên Thành lại tiện tay nhét ở dưới gối.

"Cha," Tôi vừa mới mở miệng, ông liền khoát tay ngăn tôi tiếp tục

nói.

"Cha chỉ là bỗng nhiên rất tưởng niệm mẹ con." Ông mỏi mệt

nói, "Cha muốn nghỉ ngơi

một

chút,

không

cần lo lắng cho cha."

nói

xong ông quay lưng về phía chúng tôi nằm xuống.

Tôi yên lặng thu dọn bút mực, trong lòng rối loạn cất bước ra khỏi phòng. A Cường theo sau

đi

ra, "Hứa tiểu thư,



có phải về phòng nghỉ hay

không? Hoặc là có căn dặn nào khác?"

Tôi

không

hé răng, trực tiếp trở lại căn phòng trước kia từng ở,

thật

mạnh đóng cửa lại.

Trong phòng được quét tước thực sạch

sẽ,

trên

giường trải

một

tấm drap giường mới, tôi nhào lên vùi mặt vào trong gối, tủi thân và khổ sở dâng trào, nước mắt nhòe thấm vào gối. Tôi đáng ra phải nghĩ đến kết quả này, có lẽ tôi

không

nên

nói

sự

thật

cho Hứa Bảo Sơn,

không

nên để ông phải chịu đựng đả kích đau đớn như vậy.

Tôi cứ duy trì tư thế này

không

hề nhúc nhích,

không



qua bao lâu, A Cường đến gõ cửa, tôi cử động cơ thể mới phát giác trời

đã

tối rồi. Tôi lấy lại tinh thần ra khỏi phòng, A Cường vẫn chờ trước cửa.

"Chuyện gì?" Tôi hỏi.

"Cơm chiều

đã

đưa tới, ông Hứa

nói

không

đói, vậy

cô..."

Tôi

không

đợi

anh

ta

nói

xong,

đã

chạy đến cửa phòng ngủ Hứa Bảo Sơn,

nhẹ

gõ hai cái: "Cha à, là con. Con vào được

không?"

"Cha

không

đói, con cứ ăn

đi. Để cha yên tĩnh

một

lát." Giọng Hứa Bảo Sơn truyền ra, bình tĩnh lãnh đạm.

Tay tôi từ

trên

cửa rũ xuống,

không

còn có dũng khí

đi

vào. Nhất định ông

không

bao giờ muốn gặp tôi nữa.

A Cường thấy tôi ngơ ngác đứng ở đó, từ sau lưng tôi

nói: "Hứa tiểu thư,

không

bằng



ăn trước

đi. Ông Hứa cứ luôn như vậy, ở nước ngoài cũng thường xuyên phát giận

không

ăn cơm. Chốc nữa



hãy khuyên nhủ ông ấy."

Lòng tôi đau xót,

nhẹ

giọng

nói: "Tôi cũng

không

đói."

nói

xong trở lại phòng mình, tiếp tục nằm xuống.

không

đến hai phút, A Cường lại gõ cửa, "Hứa tiểu thư, thiếu gia gọi điện thoại."

"nói

với

anh

ta, tôi ngủ rồi." Tôi kêu xong, dùng chăn phủ lên đầu.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, "Hứa tiểu thư, tôi vào đây. Thiếu gia khăng khăng muốn

nói

chuyện với

cô."

Tôi thoắt ngồi bật dậy, buồn bực nhìn A Cường

thật

sự

đẩy cửa

đi

vào. Đáng giận! Làm sao tôi lại quên khóa cửa!

A Cường cung kính trao điện thoại di động cho tôi, tôi

không

tình nguyện nhận lấy.

"Lăng Tịch?" Giang Triết Tín trong điện thoại chất vấn, "Tại sao

không

nhận điện thoại?"

"Tôi ngủ rồi. Xin nhờ

anh

về sau đừng để người của

anh

tùy tiện vào phòng tôi." Tôi oán hận

nói.

"A Cường

nói

em vừa mới vào, tôi tin chắc em chưa

đi

ngủ. Tại sao

không

ăn cơm?" Giọng

nói

Giang Triết Tín rất lạnh nhạt bìnhtĩnh.

"Bởi vì cha tôi cũng chưa ăn. Tôi ăn

không

vô. Giang Triết Tín, hôm nay

anh

thật

quá đáng,

anh

làm tổn thương ông ấy vẫn chưa đủ sao? Còn buộc phải sỉ nhục xúc phạm ông như thế sao? Tôi cho

anh

biết

một

ngày nào đó,

anh

nhất định

sẽ

hối hận!" Tôi hét vào điện thoại với

hắn, tựa như chỉ có như vậy trong lòng mới có thể dễ chịu hơn chút ít.

"Tôi

sẽ

không

hối hận, vĩnh viễn cũng

sẽ

không!"

hắn

cường ngạnh

nói, "Lão ta là trừng phạt đúng tội, gieo gió gặt bảo. Em nguyện ý cùng lão bị đói,

thì

cứ chịu đói

đi." Lạnh lùng

nói

xong,

hắn

trực tiếp ngắt máy.

Tôi phẫn nộ ném điện thoại mạnh xuống đất,

nói

với A Cường: "đi

ra ngoài."

A Cường tuần tự nhặt chiếc điện thoại

đã

bị phân thành hai mảnh pin và thân máy,

không

tiếng động bước ra ngoài, xoay tay đóng cửa phòng tôi lại.

Tôi vô lực ngã lại xuống giường, sầu lo khôn tả, tất cả những chuyện này đến bao giờ mới chấm dứt đây?

Lại trải qua

một

đêm khó chịu đau xót, toàn bộ trong đầu tràn ngập gương mặt của mọi người, cha nuôi, mẹ nuôi, Bá Văn, Giang Triết Tín, Hứa Bảo Sơn, Giang phu nhân, những dối trá, hiền lành, lo lắng, thù hận... Tôi trong tình trạng kiệt sức tỉnh dậy, nằm

trên

giường động đậy

một

chút cũng

không

muốn. Nếu có thể tôi

thật

mong được bỏ trốn

thật

xa,

không

bao giờ trở về nữa.

"Lăng Tịch," Tôi hình như nghe được Hứa Bảo Sơn gọi tôi trước cửa, có phải tôi nghe lầm

không?

"Lăng Tịch?"

không

phải ảo giác,

thật

là Hứa Bảo Sơn, "Dậy rồi sao? Cha ở nhà ăn chờ con dùng điểm tâm."

Giọng

nói

thân thiết làm cho nỗi lòng hỗn loạn cả

một

đêm của tôi bình tĩnh rất nhiều, hốc mắt nóng lên, có hơi nghẹn ngào trả lời: "Con dậy rồi, cha. Con lập tức xuống ngay."

Hứa Bảo Sơn bình tĩnh ngồi tại bàn ăn, nhìn ra được cũng là cả

một

đêm

không

được nghỉ ngơi tốt. A Cường lần lượt dọn xong điểm tâm

thì

thối lui qua

một

bên.

"Cha, chào buổi sáng." Tôi lòng mang áy náy ngồi cạnh bên ông.

"Nào, ăn cái này

đi. Ăn nhiều

một

chút. Chắc là đói bụng lắm?" Hứa Bảo Sơn ôn hòa

nói.

Tôi ăn mà

không

biết mùi vị cứ từng ngụm từng ngụm nuốt xuống,

không

nói

nên lời gì. Tôi

không

biết Hứa Bảo Sơn rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng



ràng ông vẫn xem tôi như con

gái. Tôi xúc động muốn khóc nhưng tự mạnh mẽ đè ép chịu đựng.

"Hôm nay vẫn viết chữ cho cha xem nhỉ? Sau này cơ hội như vậy chắc

sẽ

không

còn. Hãy viết nhiều chút để cha giữ làm kỷ niệm."

Tôi cứng người lại, cố sức nuốt thức ăn xuống, gật gật đầu.

Hứa Bảo Sơn

nhẹ

nhàng thở dài.

Tôi biết ông còn có chuyện muốn hỏi tôi.

đang

lúc chúng tôi chuẩn bị bắt đầu dùng giấy mực trao đổi, cũng

không

ngờ Giang phu nhân sai chị Chu cùng với

một

nhóm người làm qua trang trí Hứa gia. Ngoài ra còn đưa tới cho tôi áo cưới lễ phục và trang sức cần dùng cho ngày hôm sau.

Nhất thời cả Hứa gia trong ngoài đều trở nên rối ren, màu đỏ thẫm của chữ hỉ, tơ lụa khắp nơi có thể thấy được, những vật trang trí

nhỏ

có đôi có cặp đều bày tràn khắp chỗ. Vóc người của nhóm chị Chu cũng

không

đủ cao, A Cường lập tức bị lôi

đi

dán chữ hỉ.

Chuyện này ngược lại vô tình giúp tôi và Hứa Bảo Sơn

một

đại ân.

không

ai còn chú ý chúng tôi nữa, tôi cầm trình tự hôn lễ và thực đơn tiệc cưới chỉ trỏ, ra vẻ

đang

thương lượng với Hứa Bảo Sơn, kỳ

thật



nhỏ

giọng trả lời các vấn đề của ông.

"Thực xin lỗi, cha." Tôi chân tâm

thật

ý tạ lỗi.

Ông lắc đầu

nói: "Cha

đã

suy nghĩ cả

một

đêm, rất nhiều chuyện quá khứ xoay chuyển trong đầu, mới hiểu



ra được. Những chuyện này đều

không

liên quan đến con,

không

phải lỗi của con. Cha nghĩ, trước kia ắt hẳn con cũng

không

hay biết gì đúng

không? Là vô tình mà phát

hiện

được? Có phải mới gần đây

không?"

Tôi khổ sở gật gật đầu.

"Quả thế." Ông thở dài, "Con nhất định rất khổ sở. Nhưng Lăng Tịch, cha

hiện

tại càng muốn biết con nghĩ như thế nào, vẫn muốn tiếp tục sai lầm nữa sao?"

Tôi ngẩng đầu nhìn ông, có điểm mờ mịt lắc đầu, tôi

không

quá hiểu được ý của ông.

"Trình Quan Bác

đã

thiếu Giang gia

một

mạng người, còn là

một

sinh mệnh trẻ

nhỏ

vô tội nữa, ông ta vì sao vẫn muốn tính kế để con ra mặt, tiến tới gả cho Giang Triết Tín, ông ta muốn đạt được cái gì?" Hứa Bảo Sơn

một

câu hỏi trúng ngay trọng điểm.

Đây là chuyện hôm qua tôi

không

định

nói

cho ông biết, tôi vẫn

đang

do dự giữa thẳng thắng và giấu diếm.

"Lăng Tịch, tuy rằng chúng ta ở cùng nhau thời gian rất ngắn, nhưng cha tin tưởng cặp mắt của mình, con là

một

đứa trẻ tốt, con và Trình Quan Bác bọn họ

không

cùng loại người. Cha muốn giúp con nên mới hỏi con. Cha lo lắng đường tương lai sau này con lại

đi

nhầm hướng, cha

không

muốn con từng bước

đi

sai, gặp kết cục sai."

Lời

nói

thành khẩn của ông làm tôi dao động,

đã

bao lâu nay tôi đều

một

mình lưng đeo trách nhiệm và bí mật này, trong nội tâm tôi

đã

sớm

không

chịu nổi gánh nặng nữa, chỉ là bất hạnh

không

tìm được

một

người để kể ra, cũng

không

có người có thể giúp tôi. Ông là người đầu tiên

nói

với tôi những lời này, tôi biết bản thân

sẽ

không

bao giờ còn muốn che giấu nữa rồi.

"Cha nuôi dự tính đoạt được công ty Giang thị," Tôi khó khăn mở miệng, "Ông ta ngoài ý muốn biết được con dâu nhà họ Giang có thể lấy được cổ phần trở thành đại cổ đông lớn thứ hai của Giang thị nắm được quyền khống chế, vì vậy mới làm cho con và Giang Triết Tín kết hôn."

Hứa Bảo Sơn trầm tư

một

chút, vẻ mặt nghiêm túc rất nhiều, "Cho nên con mới cố ý phải gả cho Giang Triết Tín? Ở lúc

đã

biết



chuyện đáng sợ như vậy, con đều

không

có thay đổi suy nghĩ sao? Con còn muốn giúp ông ta lấy được cổ phần? Con đây là

đang

'trợ trụ vi ngược' đấy, có biết

không? Con

gái?"

"Con biết," Tôi khổ sở

nói, "Con

đã

rất hối hận, con

không

muốn lại phải dây dưa vào ân oán mâu thuẫn giữa bọn họ."

"Vậy tại sao cho đến giờ con vẫn còn cứ

một

mực gả cho Giang Triết Tín?" Hứa Bảo Sơn lộ ra thần sắc khó hiểu.

"Bởi vì Giang phu nhân, bà bị bệnh nan y, bà rất

yêu

thích con, đối tốt với con như vậy, con thực lòng cảm kích bà. Bà cố ý muốn con và Triết Tín nhanh chóng kết hôn, con vì muốn bà được an tâm mới đồng ý cùng Giang Triết Tín làm vợ chồng

trên

danh nghĩa, Giang Triết Tín

đã

hứa với con về sau

sẽ

thả con

đi."

Hứa Bảo Sơn hơi lộ vẻ xúc động, "Cha hiểu được. Con có thể làm được đến bước này cũng thực

không

dễ dàng gì."

"Hơn nữa," Tôi

nói

tiếp, "Cha, Giang phu nhân biết thủ đoạn mà Trình Quan Bác quen dùng, bà chỉ

nói

mình con biết chuyện có

một

số tiền rất lớn do cha chồng của bà để lại, bảo rằng chờ khi bà mất, muốn con trong lúc Giang Triết Tín gặp nguy nan

sẽ

dùng số tiền khẩn cấp này giúp đỡ. Con

không

cách nào cự tuyệt bà đành phải đồng ý. Nhưng con quyết tâm chờ khi bà...., con liền lập tức rời

đi. Chuyện về khoản tiền này, người có thể giúp con

không?" Ông giờ đây là người duy nhất tôi tin tưởng, tôi cuối cùng

đã

nghĩ ra làm sao để giải quyết vấn đề này.

"Điều này......, con ý muốn chờ sau khi con rời

đi, để cha thay con chuyển giao cho

hắn

ta?" Hứa Bảo Sơn cũng có chút do dự.

"Dạ." Tôi khẩn cầu ông, "Cha,

hiện

giờ con chỉ tin tưởng duy nhất mình cha, con biết cha tức giận Giang Triết Tín hiểu lầm cha, cũng bởi vậy mà gây thương tổn đến cha, nhưng xin cha hãy nể mặt Giang phu nhân, hoặc cho rằng đây là

đang

giúp con

một

tay

đi, được

không

ạ?"

Hứa Bảo Sơn suy tư

một

lát

nói: "Đêm qua cha suy nghĩ rất nhiều, kỳ

thật

cũng thông suốt hết, cha

không

hề giận Giang Triết Tín vô lễ với cha, nên biết rằng mất

đi

người thân là chuyện đau đớn đến nhường nào, hơn nữa còn là

một

đứa

nhỏ

đáng

yêu

như vậy. Tuy rằng cha

không

biết



chuyện, nhưng

hắn

ta cũng

không

biết. Mà cha xác thực là

đã

thay Trình gia nuôi lớn con

gái, Giang Triết Tín giận chó đánh mèo cha cũng là lẽ tự nhiên."

"Vậy người đồng ý với con?" Tôi tràn ngập hy vọng nhìn ông.

"Được rồi. Cha đồng ý với con. Nếu tương lai thực

sự

cần cha ra mặt, cha nhất định

sẽ

giúp con." Ông gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, biến sắc

nói: "không

đúng,

hắn

ta có biết chuyện con

không

phải là Hứa Lăng Tịch

thật

sự

không?"

Tôi miễn cưỡng cười lắc đầu: "Đừng

nói

cho

anh

ta biết, dù gì sau này con cũng rời

đi. Cần gì phải gây thêm chuyện rắc rối mới nữa chứ? Chẳng lẽ còn muốn

anh

ta tìm bằng được Hứa Lăng Tịch

thật

sự

về mà trả thù sao?"

Hứa Bảo Sơn thương tiếc nhìn tôi, nửa ngày mới thở dài

thật

sâu, hối hận

không

chịu nổi

nói: "thật

sự

là nghiệp chướng, cha cũng là đồng lõa

đã

hại con."

"Cha, xin người đừng

nói

vậy. Có người chịu giúp đỡ con, về sau con

không

cần phải sợ hãi nữa. Cám ơn người." Tôi rơi lệ

nói, vì

đã

quá nhiều ngày rồi, tôi cuối cùng có thể thoải mái

một

ít, đây là trời cao cho tôi lối thoát sao?

"Sau này có cha giúp đỡ con, con

gái." Ông an ủi tôi.

"Cha, còn có

một

việc, con từng nghe được

một

cái tên, là Steven,

hắn

ta hình như là người xã hội đen ở Mĩ, con

không

chắc lắm. Có lẽ

hắn

ta

sẽ

gây bất lợi cho Giang thị, chúng ta có biện pháp nào để cảnh báo trước cho Giang thị nhưng vẫn

không

khiến bị hoài nghi hay

không?"

"Để cha suy nghĩ." Hứa Bảo Sơn trở nên trầm mặc.