Chương 70

Editor: ton ton

Cuộc

nói

chuyện của chúng tôi bị chị Chu mang mọi người lại chúc mừng mà ngắt ngang.

Chị Chu cười

nói: "Chúc mừng Hứa lão tiên sinh. Người xem thử chúng tôi bố trí có hợp ý

không? Giang phu nhân

nói, ngài còn có ý tưởng hay ý kiến gì cứ việc

nói

ra ạ."

Tôi và Hứa Bảo Sơn lúc này mới đánh giá chung quanh

một

phen, hiệu xuất làm việc của nhóm người chị Chu

thật

đáng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, cả căn nhà cơ hồ chìm ngập trong sắc đỏ, từ

trên

trần nhà treo rủ xuống, cho đến dán xung quanh tường, cho đến đồ dùng trong nhà, các chị ấy

không

bỏ qua tô thêm màu cho bất kỳ

một

góc ngách

nhỏ

nào,

thật

sự

không

phải mang tính báo hỉ bình thường, khiến tôi liên tưởng đến lễ rước dâu của vua chúa cổ đại ngày xưa. Rất khoa trương!

Hiển nhiên Hứa Bảo Sơn cũng mất vài giây mới thích ứng được vẻ đẹp đánh sâu vào thị giác như thế, sau đó ông mỉm cười

nói

lời cảm tạ: "Cảm ơn mọi người. Để các vị phải vất vả rồi. Tôi

không

có ý kiến, thay tôi cám ơn Giang phu nhân."

Tôi

không

biết đêm qua ông

đã

trải qua quá trình suy nghĩ như thế nào, nhưng



ràng sau khi biết được chuyện Giang gia gặp phải, khi cư xử với nhóm người chị Chu và những người có liên quan đến Giang gia,

trên

mặt

không

còn sắc thái lạnh lùng và phẫn uất nữa,

đã

khôi phục vẻ ôn hòa và nho nhã vốn có.

Tôi nhìn nụ cười tươi bình thản và từ ái của ông, thầm nghĩ nếu mình là con

gái

ruột của ông, hẳn là

sẽ

hạnh phúc biết bao nhiêu a, và đó

sẽ



một

cuộc sống như thế nào?

Chị Chu trả lời khách sáo vài câu, liền dẫn theo những người đó rời khỏi. Tôi tiễn chị ra đến cửa, chị lại dặn dò tôi mấy câu, tôi nhất nhất gật đầu.

Tiễn nhóm người chị Chu

đi, tôi quay ngược lại phòng khách, Hứa Bảo Sơn

đang

nhìn chữ 'Hỉ' đỏ thẫm mà nghĩ ngợi gì đấy, A Cường đứng trong góc, lại khôi phục bộ mặt 'Nghe lén' như cũ. Tôi biết muốn lặng lẽ

nói

chuyện với Hứa Bảo Sơn là

không

có khả năng. Cũng may, tâm trạng tôi

đã

có cải thiện rất lớn, cảm xúc cũng thả lỏng

đi

nhiều.

"Cha." Tôi

nhỏ

giọng gọi ông, ngồi vào bên cạnh ông.

Ông chuyển tầm mắt nhìn vào gương mặt tôi, đáy mắt vẫn mang theo sầu lo, "Lăng Tịch, cha vẫn

không

yên lòng. Con hãy nhớ kỹ, cha vĩnh viễn ở đây ủng hộ con, gặp phải chuyện gì con đều có thể trở về."

Tôi cảm kích gật đầu, ngoài miệng lại ra vẻ thoải mái

nói: "Đừng lo lắng, cha, con đâu còn là con nít nữa, người đáng ra nên vui vẻ mới phải."

Ông thở dài,

không

nhắc lại đề tài này.

Tôi

không

biết những ông bố và con

gái

bình thường

sẽ

trải qua buổi tối cuối cùng trước khi xuất giá như thế nào, Hứa Bảo Sơn cùng tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó, đều tự nghĩ về tâm

sự

của mình. Tôi ngẫu nhiên

sẽ

khoác lên cánh tay ông, ngả đầu tựa vào vai ông, bày ra dáng vẻ vô cùng thân thiết. Vào lúc này ông

sẽ

vuốt ve tóc tôi, nhưng chung quy thường thường lại khẽ thở dài. Có

một

người cha như vậy để tôi dựa vào, cho dù chỉ là

trên

danh nghĩa, tôi cũng

đã

rất thỏa mãn.

Cơm chiều qua

đi, A Cường lại lúc nào cũng nhìn chằm chằm chúng tôi, Hứa Bảo Sơn đành phải

nói: "Lăng Tịch, nghỉ ngơi sớm chút

đi. Sáng mai năm giờ

đã

phải dậy trang điểm rồi

không

phải sao?"

Chị Chu hình như có

nói

như vậy, tôi gật đầu, trong lòng có chút

không

nỡ: "Cha, vậy người cũng nên nghỉ ngơi sớm chút."

Tôi nghĩ rằng

một

đêm này bản thân chắc

sẽ

mất ngủ, nhưngg

không

ngờ sau khi ngâm mình vào nước nóng tắm xong,

thì

buồn ngủ đến

không

mở mắt ra nổi. Có lẽ do đêm đầu tiên bị mất ngủ, cũng có thể vì hồi sáng trò chuyện khiến tâm

sự

tôi

không

còn nặng nề như vậy nữa, tóm lại,

một

giấc ngủ này đặc biệt rất sâu, chút mộng mị cũng

không

có.

Chuông đồng hồ đánh thức tôi, tinh thần cả người xem như

không

tệ, người phụ trách tiệm áo cưới giúp tôi trang điểm gương mặt

thật

tinh xảo, tôi nhìn bản thân mình trong gương

đang

dần dần trở nên gợi cảm đến xa lạ,

âm

thầm tích góp dũng khí, mỗi

một

ngày sau này với tôi mà

nói

đều là khiêu chiến, nếu tôi

không

thể làm đào bình, đành phải cố gắng mà làm dũng sĩ.

Giang Triết Tín đúng tám giờ ngồi xe hoa đến đón tôi,

không

hề khách sáo, thậm chí với Hứa Bảo Sơn

một

nụ cười cũng chẳng buồn trưng ra, túm tôi lôi dậy kéo

đi.

Tôi cắn răng

không

nói, hôn lễ này vốn dĩ

không

mang ý nghĩa cụ thể nào, còn cần gì

hắn

sẽ

diễn đạt vai con rể tốt chứ?

một

khắc ngay trước khi ra cửa, tôi quay đầu nhìn về phía Hứa Bảo Sơn

đang

đứng ở cầu thang, ông nhìn tôi

nhẹ

nhàng gật đầu, sắc mặt bình thản, dùng ánh mắt an ủi tôi, cổ vũ tôi.

Nháy mắt khi bước ra khỏi cửa, trời đất như xoay tròn, tôi vậy mà bị Giang Triết Tín chặn ngang bế bổng lên.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên những tiếng pháo lung tung, làm chấn động lòng người, vô số bông giấy, dây ruybăng từ

trên

cao phủ xuống trước mặt. Những nhân viêng công ty tổ chức lễ cưới

đang

tận tụy

trên

cương vị công tác cố xây dựng cho chúng tôi

không

khí hôn lễ.

trên

mặt Giang Triết Tín bắt đầu

hiện

lên nét cười,

hắn

ôm tôi, từng bước

một

đi

xuống bậc tam cấp nơi cổng lớn, dừng lại trước xe hoa. Cúi đầu nhìn tôi

nói: "Lăng Tịch, hôm nay em rất xinh đẹp."

Tôi nhìn vào đôi mắt

hắn, cũng cố nhướng môi nở nụ cười. Đóng kịch muốn thu về tốt nhất phải tiếp tục diễn xuất.

Đoàn xe hùng hậu chậm rãi chạy vòng quanh những khu vực chính trong nội thành sau đó mới từ từ theo thứ tự ngừng trước cổng lớn Giang gia.

Hôm nay khu nhà Giang gia vô cùng nổi bật và phô trương, thảm đỏ thẫm trải từ cửa trong Giang gia kéo dài đến tận đường xe chạy. Hai bên thảm chật cứng người, khách khứa, người giúp việc, nhân viên tổ chức hôn lễ cùng với người dân và cánh phóng viên truyền thông.

Tôi chỉ nhìn qua cửa kính xe

một

chút

đã

thấy mắt quáng đầu loạn.

Giang Triết Tín mở cửa xe kéo tay tôi đỡ xuống xe, lập tức tiếng cười đùa, vỗ tay, la hét cổ vũ, tiếng pháo nổ loạn thành

một

đống. Càng nhiều bông giấy và dải ruybăng tung lên bao phủ chúng tôi, mấy lần tôi gần như sắp bị chúng rơi gần mặt đến mở mắt

không

ra. Hoàn toàn phải dựa vào Giang Triết Tín giữ chặt thắt lưng tôi, mang theo tôi tiến về phía trước.

âm

thanh chúc mừng

không

ngừng bên tai, trước mắt

hiện

lên vô số những gương mặt xa lạ

đang

tươi cười, tôi toàn bộ y theo Giang Triết Tín máy móc đáp lại lời cảm ơn.

Mọi người theo chúng tôi dọc theo dải thảm đỏ tươi thẳng tới hoa viên trong nhà lớn Giang gia.

trên

thảm cỏ xanh mướt rộng lớn

đã

bày ra khoảng hơn tám mươi bàn tiệc rượu, hôm nay tiệc cưới

sẽ

cử hành ở nơi này.

MC từ xa xa nhìn thấy chúng tôi đến

thì

bắt đầu khôi hài nhiệt liệt dẫn chương trình, trong tiếng cười

nói

vui vẻ của khách khứa, tôi bị Giang Triết Tín từng bước dẫn dắt đến đứng cạnh bên MC.

Rốt cục đứng lại, tôi ổn định tinh thần

một

chút, phía trước cách xa khoảng ba mét là các bàn tiệc rượu chủ khách, lần lượt ngồi vợ chồng Giang Hoa, Hứa Bảo Sơn và vài người khách, thân thích quan trọng mà tôi

không

biết.

Bọn họ đều mỉm cười nhìn chăm chú vào chúng tôi, tôi đặc biệt lưu ý Giang phu nhân,

một

bộ sườn xám Trung Quốc bằng tơ lụa màu hồng cánh sen tối, đầu cài cây trâm

nhỏ

khắc

một

đóa hồng vàng. Hoa tai trân châu long nhãn thuần trắng lớn

nhỏ

càng lộ thêm sắc mặt ôn nhuận bạch ngọc của bà.

Từ

trên

mặt bà

không

nhận ra tí chút vẻ ốm đau cũng

không

có trạng thái mệt mỏi nào, chỉ có gương mặt tươi cười tràn đầy từ ái và thỏa mãn. Bà ngồi đối diện tôi,

nhẹ

nhàng gật đầu. Nụ cười bà làm cho tôi an tâm, cũng làm cho tôi cảm thấy tất cả mọi thứ lần này đều đáng giá.

Trình tự kế tiếp cũng

không

khác gì so với những hôn lễ mới khác, chẳng qua là người chủ hôn, người chứng hôn đều có tên tuổi và lai lịch lớn, hiển lộ



ràng thế lực Giang gia và

sự

coi trọng của bọn họ đối với hôn nhân của con trai độc nhất nhà họ Giang.

Cuộc đời như vở kịch, ai mà

không

vậy chứ? Tôi phải làm chính là đóng hết sức mình diễn vai



dâu mới, phối hợp MC, phối hợp Giang Triết Tín, bọn họ bảo tôi làm cái gì, tôi làm cái đó, để mọi người nhìn thấy vẻ ngoài hạnh phúc của tôi, che đậy cực khổ bên trong.

Lời chúc nguyện của song phương tộc trưởng làm tôi rất cảm động, chí ít tôi cảm thấy như vậy. Lúc Hứa Bảo Sơn

nói

lời chúc phúc chúng tôi, Giang Triết Tín cuối cùng cũng vẫn cố gắng gượng

nói

lên tiếng: "Cha, con cám ơn cha."

Sau khi nghi thức trao nhẫn cưới và ôm hôn dài dòng kết thúc. Tôi chỉ nhớ



lúc Giang Triết Tín cầm nhẫn cưới đính kim cươi tinh xảo mà đơn giản đeo vào ngón tay tôi, ánh mắt

hắn

rất chân

thật, và còn cố ý nhấn mạnh

nói: "Nhẫn cưới này

anh

đặc biệt làm cho em, hy vọng sau này mỗi

một

ngày em từng giây phút đều đeo nó

không

rời."

Sau nghi lễ, chính là bắt đầu tiệc cưới. Chúng tôi đầu tiên kính rượu với cha mẹ, Giang Hoa và Hứa Bảo Sơn đều uống

một

hơi cạn sạch. Giang phu nhân nắm chặt tay tôi, vui mừng: "Lăng Tịch, con ngoan của mẹ. Mẹ cám ơn con, càng phải chúc phúc con."

nói

xong, đưa tay nâng ly rượu lên miệng. Chúng tôi hầu như đồng thời mở miệng, Giang Hoa trực tiếp đưa tay ngăn lại: "Bội Phân,

anh

thay em uống."

Giang phu nhân lắc đầu, mỉm cười

nói: "Ly rượu này là ly rượu mừng cưới của con trai, em nhất định phải uống. Đừng lo, em chỉ uống

một

ly này thôi." Giang Hoa thả tay xuống, Giang phu nhân chậm rãi uống cạn.

Giang Triết Tín trước khi tôi lộ

sự

thương cảm

đã

giành

nói: "Lăng Tịch, chúng ta

đi

mời rượu từng bàn, mỗi lần em chỉ cần nhấp môi

một

ngụm

nhỏ

là được, đừng giống như uống với cha mẹ, bằng

không

em nhất định

sẽ

say." Lời

hắn

nói

vừa xong, mọi người đều

không

nhịn được nở nụ cười, tâm tình đau buồn của tôi cũng bị xáo trộn mà biến mất.

Lời

hắn

nói

rất đúng, tôi

đi

theo

hắn

lần lượt mời rượu từng bàn, đến nửa đoạn thời gian tôi

đã

có chút choáng váng, hai má nóng cực kỳ, tin chắc

đã

đỏ ửng lên. Giang Triết Tín bắt đầu ôm thắt lưng tôi, để tôi dựa sát vào

hắn, ổn định bước chân bên dưới.

"Có khỏe

không? Em chỉ cần theo

anh

là được rồi, còn lại

anh

thay em uống."

hắn

đưa tôi

đi

về phía trước,

nhẹ

giọng bên tai tôi

nói.

Tôi gật đầu, lười mở miệng. Thế nhưng vẫn cảm thấy mí mắt

đã

bắt đầu nặng nề, nhất thời

không

nhìn thấy



người ở bàn phía trước.

"Triết Tín, chúc mừng

anh."

Giọng

nói

cực kỳ quen thuộc giống như

một

cái chùy lớn đập

thật

mạnh vào tim tôi, đau đớn lập tức trào dâng. Là Trình Bá Văn!

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn

anh

ta,

anh

ta cũng đưa tầm mắt nhìn lại

trên

mặt tôi, tươi cười trở nên phai nhạt, ánh mắt lại giống như

một

đốm lửa: "Cũng chúc mừng

cô, Hứa tiểu thư."

Tim tôi đập hỗn loạn rối tinh rối mù, tôi



ràng nên hận

anh

ta, nhưng tại sao vừa thấy được gương mặt và ánh mắt

anh

ta,

sẽ

không

tự chủ được tự chìm đắm vào trong đó.

"Nào, tôi kính hai người."

anh

ta

không

chớp mắt

một

cái nhìn tôi chằm chằm, nâng ly rượu lên.

Giang Triết Tín khoa trương nhanh chóng càng ôm sát tôi vào trước ngực, cười lạnh cải chính: "anh

hiện

tại lý ra nên gọi



ấy là 'bà Giang'."

Có lẽ là ảo giác, tôi



ràng nhìn thấy sắc mặt Trình Bá Văn biến đổi, tiếp đó ánh mắt

anh

ta càng thêm mãnh liệt, "Tôi mời bà, bà Giang."

Tay tôi run lên.

Giang Triết Tín mở miệng

nói: " 'Vợ tôi' tửu lượng

không

cao. Ly rượu này tôi thay



ấy uống."

hắn

cố ý nhấn mạnh hai chữ đầu.

Tôi như là bị ma xui quỷ khiến ngửa đầu cầm ly rượu uống

một

hơi cạn sạch.