Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 72

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bóng đêm làm tăng thêm vẻ thâm trầm, yên tĩnh khiếnn lòng người hoảng hốt. Giang phu nhân vẫn như cũ

không

chút sinh khí

đang

ngủ say. Tôi ngồi xuống bên giường, cầm đôi tay gầy trơ cả xương, lạnh lẽo,

không

còn ấm áp nữa, dán lên mặt mình.

Thực xin lỗi, tôi ở trong lòng yên lặng

nói. Tôi nghĩ, bà nếu vừa rồi nhìn thấy tôi cự tuyệt khẩn cầu của Giang Triết Tín, nhìn thấy bóng dáng Giang Triết Tín thất vọng ảm đạm rời

đi, bà nhất định

sẽ

rất đau lòng.

Mẹ, xin hãy tha thứ con

không

thể hết lòng tuân thủ lời hứa với người, con

không

thể giúp người trông nom Giang Triết Tín cả đời, con cũng có khổ tâm của con. Xin người hãy mau tỉnh lại

đi, van xin người, mau tỉnh lại

đi. Con

không

giúp gì được cho họ cả, cái nhà này

không

thể

không

có người.

Tôi từng lần

một

kêu gọi Giang phu nhân, khẩn cầu người, có thứ gì đó ứ nghẹn nơi ngực, làm tôi

không

thở nổi. Nhưng bà vẫn ngủ say như cũ, vẫn an tường thế đấy,

không

hề phản ứng.

Tôi quá mệt mỏi, thế là cứ như vậy ngồi ngủ.

"Lăng Tịch......" Có tiếng gọi mỏng manh, làm cho tôi

đang

mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh, sau đó chính là đầu váng mắt hoa.

không

phải ảo giác, bàn tay Giang phu nhân vẫn

đang

nằm trong lòng bàn tay tôi

đang

động đậy rất

nhỏ.

Tôi ngẩng đầu, Giang phu nhân

đã

mở mắt,

trên

mặt ửng đỏ

không

bình thường.

"Mẹ!" Tôi quả thực

không

thể tin được hai mắt của mình, cẩn thận nhìn lần nữa, mới giật mình chạy ra khỏi phòng ở hành lang hô to: "Cha! Cha! Mẹ tỉnh rồi! Mẹ tỉnh rồi!"

Lời tôi vừa dứt, Giang Hoa

đã

từ phòng bên cạnh lao tới, đẩy mạnh tôi ra, chạy vào phòng.

Tôi tựa vào tường, xoa

nhẹ

bả vai phát đau, vội vàng chạy bay xuống lầu

đi

báo cho Giang Triết Tín.

Sắc trời

đã

sáng trắng, tiếng con chim

không

biết tên đậu

trên

ngọn cây hót vang, biểu thị hôm nay hẳn là thời tiết rất tốt, tôi

âm

thầm cầu nguyện, phải chăng

sẽ

có khả năng chuyển biết tốt?

Phản ứng của Giang Triết Tín cũng giống hệt, gần như trực tiếp hai ba bước nhảy từ lầu hai xuống lầu

một, lấy tốc độ chạy nước rút

một

trăm mét mà bóng dáng biến mất trước mắt tôi.

Tôi bước nhanh trở về, đến cửa phòng Giang phu nhân

thì

dừng lại, để cho người nhà bọn họ có nhiều thời gian bên nhau thêm nữa.

"Bội Phân, em yên tâm, ý nguyện của em, chúng ta đều

đã

đạt thành......."

"Mẹ, con

sẽ

nhớ kỹ lời mẹ, con

sẽ

đối xử

thật

tốt với Lăng Tịch,

sẽ

chăm sóc



ấy cả đời......."

Lời bọn họ loáng thoáng truyền đến, sau đó chợt nghe Giang Triết Tín lớn tiếng gọi tên tôi: "Lăng Tịch! Lăng Tịch!"

đi

cùng tiếng gọi,

hắn

đã

chạy đến cầm lấy tay tôi, "Mau vào

đi! Mẹ

đang

tìm em."

Giọng

nói

Giang phu nhân rất

nhỏ

thực suy yếu, tôi khom người tiến đến bên miệng của bà, mới nghe được



ràng, "Lăng Tịch..... Mẹ cám ơn con, còn nữa....... chính là..... bản thân con nhất định phải...... hạnh phúc, nếu như..... xảy ra tình huống........ xấu nhất, thời điểm Giang gia

không

thể..... tiếp tục bảo vệ con, con có quyền..... rời

đi. Phó thác trước kia của mẹ...... là vạn bất đắc dĩ, nhưng mà.... mẹ càng hy vọng con được..... bình an..... hạnh phúc. Con

không

cần....... vì mẹ....... mà hy sinh chính mình....."

"Mẹ......" Tôi nghẹn ngào, bi thương vô hạn cuối cùng

không

thể ức chế, nước mắt tuôn tràn ra.

Giang phu nhân bắt đầu thở dốc

thật

sâu, ánh mắt chuyển nhìn Giang Hoa, tràn đầy luyến tiếc

không

nỡ, cũng

không

hề

nói

thêm được chữ nào. Chỉ vài giây sau, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, có giọt nước mắt lăn tròn

trên

gò má, rơi thấm xuống nền gối trắng tuyết.

Giang Hoa xiết giữ chặt tay Giang phu nhân, nước mắt từ lâu ra tuôn tràn đầy mặt.

Mấy tiếng sau, Giang phu nhân

đã

rời khỏi chúng tôi. Bác sỹ dỡ bỏ tất cả thiết bị giám hộ,

không

ngừng khuyên giải an ủi chúng tôi hãy nén bi thương.

Giang Hoa khăng khăng muốn tự tay lau mình thay quần áo cho Giang phu nhân, chỉ để chúng tôi đợi ngoài phòng khách.

Chúng tôi đợi suốt năm giờ. Trong khoảng thời gian đó, Giang Triết Tín vài lần lo lắng lên lầu thăm dò, nhưng mỗi lần đều là mắt đỏ hồng rất nhanh bước trở về.

hắn

nói, cha

đang

cùng mẹ trò chuyện.

hắn

kéo tôi

đang

khóc nức nở ôm vào trong ngực, chính

hắn

cũng nước mắt rơi đầy, trầm giọng

nói

nhỏ: "Cha mẹ

đã

là vợ chồng mấy chục năm, nhất định có rất nhiều lời muốn

nói, hãy để cha lần cuối cùng

nói

cho đủ

đi."

Lễ truy điệu và tang lễ của Giang phu nhân cũng

không

kém quy mô và khí phái so với hôn lễ của chúng tôi. Chữ hỉ đỏ thẫm còn chưa phai màu,

đã

bị lao xao gỡ xuống đổi thành vải sa đen và lụa trắng.

Quá trình phức tạp và vụn vặt, nhưng lại gọn gàng ngăn nắp. Tôi và Giang Triết Tín cùng nhau đáp tạ khách đến viếng, cùng nhau gác đêm.

không

có trao đổi nhiều, chỉ có im lặng an ủi lẫn nhau. Vào lúc này tôi

đã

không

còn tính toán hận thù ân oán quá khứ, tôi luôn có cảm giác, Giang phu nhân

không

hề rời khỏi, vẫn còn

đang

nhìn chúng tôi.

Giang phu nhân chôn cất mồ yên mả đẹp, gần như những nhân vật hiển quý toàn thành phố đều đến tham dự cáo biệt, Hứa Bảo Sơn cũng xuất

hiện

trong số đó, chẳng qua ông bị hai gã vệ sĩ ngăn cản

không

cho tiến lên, chỉ đứng xa xa trong đám người phía sau chú ý nhìn tôi, dùng ánh mắt an ủi cổ vũ cho tôi.

Tôi

đã

thấy thõa mãn rồi. Giang Triết Tín

không

có đưa ông

đi, đối với chuyện tương lai tôi phải làm

sẽ

giúp ích rất nhiều.

Đưa tiễn Giang phu nhân xong, mức độ quan tâm để ý của công chúng với Giang thị vẫn

không

hề giảm bớt, nguyên nhân

không

có gì khác, Giang phu nhân chính là đại cổ đông lớn thứ hai có cổ phần khống chế, sau khi bà qua đời quyền cổ phần

sẽ

đi

về đâu, do đó

sẽ

ảnh hưởng đến

sự

phát triển Giang thị sau này, thế là lại trở thành đề tài bàn luận, phỏng đoán của mọi người.

Ngày kế tiếp sau khi Giang phu nhân hạ táng, luật sư riêng của Giang phu nhân lúc còn sống mang theo toàn bộ văn kiện pháp luật bước vào nhà lớn Giang gia. Trong thư phòng Giang Hoa, người này tuổi tác nhìn

không

sai biệt lắm so với Giang Hoa, từ xa có thể xưng là lão nhân trưởng bối của tôi, trầm ổn dị thường tuyên đọc văn kiện di chúc của Giang phu nhân khi còn sống

đã

ký. Tất cả mọi cổ phần bà nắm giữ toàn bộ đều do tôi thừa kế, có điều kiện chuyển nhập vào danh nghĩa của tôi.

Hai cha con Giang gia

đang

ngồi im lặng

không

nói, đều

không

hề đưa ra ý kiến nào.

Ông lão cầm văn kiện từng cái

một

mở ra trước mặt tôi, từ ái đưa tôi

một

cây bút ký tên, "Cháu

gái

à, chỉ cần cháu ký tên lên

thì

văn kiện lập tức có hiệu lực."

Giờ khắc này, tâm tình của tôi

không

lời nào có thể diễn tả được, ngũ vị tạp trần, mệt mỏi nặng nề, đây

đã

từng là mục tiêu mà tôi dốc hết toàn lực khát vọng đạt được, nhưng

hiện

tại, tôi do dự.

"Cháu

gái, chỉ cần ký tên, cháu chính là đại cổ đông lớn thứ hai của Giang thị." Ông lão thúc giục tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Hoa và Giang Triết Tín, người trước sắc mặt có chút

âm

u, dường như tràn ngập hoài nghi lo lắng; Người sau vẻ mặt lạnh lẽo như băng nước, lúc ánh mắt nhìn lại tôi có thần sắc quyết tuyệt.

Lòng tôi ý

đã

định, hạ mi mắt, buông bút: "Tôi

không

muốn nhận những cổ phần công ty này."

Ông lão chấn động,

nói



ràng: "Cháu

gái, phần văn kiện này

sự

tình rất quan trọng,

không

thể nào đùa chơi được. Dưới điều kiện tình huống hoàn toàn phù hợp, cháu chính là bên tiếp nhận duy nhất, nếu cháu

không

nhận, vậy quyền cổ phần này phải xử trí thế nào?"

"Những cổ phần công ty này vốn thuộc về Giang thị, có lẽ do Giang Triết Tín kế thừa càng thích hợp hơn." Tôi nhìn về phía ông lão, "Tôi nguyện ý buông tha nó, ông có thể giúp tôi sang tên dưới danh nghĩa của Giang Triết Tín."

Tầm mắt tôi thoáng qua thấy được Giang Hoa phấn chấn, còn Giang Triết Tín ngạc nhiên.

Ông lão lập tức lắc đầu, quả quyết bác bỏ: "không

thể.

trên

điều kiện ràng buộc

đã

nói

rất

rõ,

một

trong số đó chính là, người nắm giữ quyền cổ phần này cần thiết có được quyền giám sát và quyền được biết



đối với sách lược đầu tư cũng như là bước tiến hành tương quan của Giang thị sau này. Lúc trước Giang lão gia tử đặt ra những quy định này mục đích cực kỳ



ràng, chính là

không

muốn để người thừa kế độc tài quyền cổ phần."

Tôi chỉ có

một

lý do cuối cùng, tuy rằng ý định ban đầu tôi vốn

không

muốn vào lúc này ngay trước mặt Giang Hoa và người ngoài

nói

ra, nhưng tình hình trước mắt,

không

thể

không

nói: "Tôi vẫn

không

thể thừa kế cổ phần này, bởi vì rất nhanh tôi

sẽ

không

còn phù hợp điều kiện nữa."

Ánh mắt mọi người đều tập trung

trên

người tôi, tôi nhìn Giang Triết Tín đối diện, bình tĩnh

nói: "Tôi sắp ly hôn với Giang Triết Tín. Mà điều kiện thừa kế chính là: Nếu ly hôn,

thì

quyền cổ phần đổi thành người thừa kế chính quy của Giang gia kế thừa, như vậy cũng chỉ có Giang Triết Tín."

"không

có khả năng!

anh

sẽ

không

ly hôn!" Giang Triết Tín gần như muốn nhảy dựng lên, lớn tiếng

nói.

Giang Hoa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hơi có vẻ

không

cho là đúng nhìn về phía Giang Triết Tín, dường như

không

hài lòng

hắn

kích động như vậy.

Ông lão cũng đồng thời kinh ngạc vạn phần, có vẻ

không

quá tin tưởng vào lỗ tai mình, nhìn về phía tôi

một

lát mới

không

xác định hỏi: "Cháu

nói

gì? Cháu

sẽ

ly hôn với Giang Triết Tín?"

"không

có khả năng!

anh

sẽ

không

đồng ý! Tuyệt đối

không

có khả năng!" Giang Triết Tín giành trước mở miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi chăm chú, ngược lại

nói

với ông lão, "Ninh lão, người đừng nghe



ấy

nói

lung tung. Chúng con

sẽ

không

ly hôn! Điểm này con có thể cam đoan."

Tôi lạnh lùng

nói: "Giang Triết Tín,

anh

vẫn còn nhớ



giao hẹn ban đầu của chúng ta chứ?

anh

muốn nuốt lời?"

Giang Triết Tín hiển nhiên chưa từng quên, sắc mặt thay đổi

một

lần, tiếp theo đó lại mặt dày mày dạn

nói: "Lăng Tịch,

anh

sẽ

không

ly hôn! Em hãy sớm chặt đứt ý niệm này trong đầu

đi."

Tôi phẫn hận nhìn

hắn, Giang phu nhân mất,

hắn

vậy mà

thật

sự

sẽ

không

còn kiêng dè nữa,

không

giữ lời hứa!

hắn

cũng nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt



ràng

nói

cho tôi biết

hắn

là rất nghiêm túc.

Chúng tôi giằng co,

không

khí thoáng chốc liền thay đổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »