Chương 9

Bên ngoài không có ánh mặt trời, nhưng ở bên trong này lại có ánh sáng lưu chuyển, không phải ánh đèn, mà là trên đỉnh phòng cao cao, một quang cầu (quả cầu ánh sáng) trôi nổi ở nơi đó, ánh vàng rực rỡ, tản ra độ ấm có thể nói là nóng rực, nhưng người đang làm việc ở nơi đây, cho dù nóng đến đầu đầy mồ hôi, mồ hôi tuôn rơi, cũng vẫn cao hứng.

Tiểu cầu trôi nổi này là mặt trời nhân tạo, là tác phẩm của Tôn Hoàng, mặt trời nhỏ dùng lực lượng ngưng kết ra, có được công năng như mặt trời thực sự, nhưng tại tận thế, tác dụng của nó chỉ là vì vun trồng rau dưa hoa quả.

Căn phòng tràn ngập sắc xanh, treo đầy các loại cách dạng thực vật hoa quả, một bộ dáng mùa thu hoạch.

Tôn Hoàng mang theo Đế . Lạp Pháp đi dạo trong đó, thỉnh thoảng ngắt lấy một ít hoa quả.

Tâm tình Tôn Hoàng cực tốt, từ sau khi Đế . Lạp Pháp xuất hiện chưa hề biến mất, sáng sớm ăn xong bữa sáng, Tôn Hoàng liền mang theo Đế . Lạp Pháp đi tới vườn trái cây, Eden là địa phương duy nhất tại tận thế có được vườn trái cây, bởi vì ánh mặt trời cung cấp thực vật sinh trưởng, hoàn cảnh yên ổn, chỉ có Eden mới có thể cho.

Cây nho trên giá, cành lá nho bướng bỉnh loạn bò, tụ lại một chỗ, ngăn trở độ ấm của mặt trời nhân tạo, làm cho không gian nóng rực có vài phần mát mẻ dễ chịu.

Bàn tay trắng nõn oánh nhuận giơ lên, chạm vào trái cây màu xanh mã não kia, nhẹ nhàng hái xuống, một trái liền rơi trên tay, nhẹ cầm lấy, để vào trong miệng, trái cây được ánh mặt trời chiếu rọi đầy đủ ngọt ngào nhiều nước, sau khi nhiễm đầy vị giác, trượt vào cổ họng, rơi xuống dạ dày.

"Rất ngọt." Đế . Lạp Pháp không keo kiệt mà ca ngợi, thực vật đối với Đế . Lạp Pháp mà nói là những thứ nên quý trọng, chỉ cần đã từng đói bụng, sẽ không không yêu quý thực vật, huống chi, y chưa từng chân chính hảo hảo ăn thực vật, sau khi chân chính thưởng thức qua, Đế . Lạp Pháp càng thêm quý trọng. Mặc dù không hề biết so sánh mỹ vị của thực vật, nhưng làm một loài người bình thường, Đế . Lạp Pháp càng nguyện ý hưởng dụng thực vật mỹ vị, loại hoa quả thiên nhiên tinh khiết này, quả thực đáng khen ngợi.

Nhìn ngón tay kia để vào trong miệng, đầu lưỡi hồng nhạt theo bờ môi mở ra, hiện ra một chút, Tôn Hoàng đột nhiên cảm thấy rất nóng, nghe thấy đối phương ca ngợi, càng phát giác một cỗ nhiệt lưu rục rịch di chuyển trong người, đáng chết, mình đang suy nghĩ cái gì, du͙© vọиɠ không được thỏa mãn cũng không nên đối Đế như thế.

Vì làm cho bản thân thanh tỉnh, Tôn Hoàng nhấc tay, hái xuống chùm nho đã được Đế thưởng thức qua, cũng lấy một trái, để vào trong miệng, thật sự ngọt.

"Sofia, đem nho chín hái xuống, đưa đến phòng Đế." Tôn Hoàng lại cầm lấy một trái, để vào trong miệng, phân phó.

"Vâng, Thần Tọa." Sofia đi theo phía sau hai người ghi nhớ, chờ một chút bảo người đi làm.

Lại ngắt lấy một trái, nhưng không để vào trong miệng mình, Tôn Hoàng đem đưa cho đế, Đế tiếp nhận không chút khách khí, để vào trong miệng, khóe môi Tôn Hoàng giương lên, tâm tình rất không tồi, tiếp tục ngắt lấy một trái, đưa cho Đế, Đế lại tiếp nhận để vào trong miệng. Tôn Hoàng cầm lấy một trái, đặt trong miệng mình, hắn chưa từng biết trái nho là ngon, ngọt như thế.

Một chùm nho trong động tác ngươi một trái ta một trái của Tôn Hoàng bị tiêu diệt sạch, Tôn Hoàng lại chưa mãn nguyện mà muốn tiếp tục hái xuống một chùm, đáng tiếc lúc này hai người đã đi ra khỏi phạm vi giá nho. Tôn Hoàng chỉ có thể từ bỏ, cùng Đế hướng phía trước mà đi.

Tôn Hoàng cảm nhận được lạc thú cùng Đế chia xẻ thực vật, mỗi lần đến một chỗ hoa quả mới nào, đều sẽ chủ động hái xuống một trái, trước tiên cấp Đế, sau đó cho mình hưởng dụng. Thẳng đến khi, Đế mặt không đổi sắc mà ăn quả hồng chua chát, mà Tôn Hoàng bởi vì như vậy nên căn bản không phát hiện quả hồng chưa chín, ngay cả Sofia đang rất hữu tâm để ý khi nhìn đến loại thần sắc không biến hóa, trước sau như một này của Đế cũng tưởng rằng trái cây chín, vì vậy Tôn Hoàng không hề chuẩn bị mà để quả hồng vào trong miệng, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, cho dù tại tận thế, Tôn Hoàng cũng chưa bao giờ nếm qua thực vật khó khăn ăn.

Tôn Hoàng chán ghét vứt quả hồng.

Đế theo chủ nghĩa hành vi không can thiệp không liên quan đến người khác, cho dù Tôn Hoàng trước mặt y vứt đi thực vật trân quý, trong tâm Đế cũng không có không thích.

Thấy Đế còn chưa ăn xong quả hồng xanh kia, Tôn Hoàng cau mày, "Đế, đừng ăn."

"Ta không thích lãng phí thực vật." Đế ăn xong miếng cuối cùng, đối Tôn Hoàng nói.

Không thích. Từ này tiến vào trong tai, như đánh vào trong tim Tôn Hoàng, nhìn quả hồng bị mình vứt qua một bên kia, Tôn Hoàng có chút chột dạ không rõ. Bản thân làm ra hành vi khiến cho Đế không thích, tâm tình Tôn Hoàng thoáng có chút suy sụp, thậm chí có chút thất thố, không biết nên giải thích gì.

Lần nữa đi tới phần hoa quả mới, Tôn Hoàng theo lệ tiến lên lại hái xuống, trước tiên tự mình nếm thử, nhíu mày, bất quá vẫn gian nan mà nuốt xuống, ăn xong phần trên tay.

"Không thể ăn." Tôn Hoàng đánh giá, sau đó cùng Đế tiếp tục đi đến phía trước.

Sofia kinh hãi đến nỗi choáng váng, chỉ dùng bản năng mà đi theo, cô tới cùng đã nhìn thấy cái gì, Thần Tọa nhẫn nại, Thần Tọa cam tâm làm vật thí nghiệm, Thần Tọa. . .

Hai người phía trước có thể nói là đi một đường mà ăn, Sofia ở phía sau lay động mà đi, lợi hại chính là, vẫn có thể ghi nhớ Tôn Hoàng phân phó, Linh trầm mặc đi theo, nhóm người hầu không dám ngẩng đầu, đi theo sau cùng, cho nên đối với sự thất thường của Tôn Hoàng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy Thần Tọa phi thường coi trọng vị Lạp Pháp đại nhân này.

Hai người ăn xong bữa tiệc lớn hoa quả, nghênh đón bữa ăn chính, Sofia tỉnh táo lại phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn không nhiều, cũng may hai vị Người khống chế này không cần thực vật no bụng, cũng sẽ không có cảm giác ăn no, thực vật đối với bọn họ mà nói, bất quá chỉ là cung cấp một chút năng lượng mà thôi. Ăn, chỉ là thói quen, một loại lạc thú.

Ở trên đời, có thể làm cho người ta không chán ghét, sự thiên biến vạn hóa của vị giác chính là một trong số đó, đó là một loại hưởng thụ, cũng là niềm lạc thú của cuộc sống.

Ban đêm, thời điểm Đế trở lại phòng, hoa quả các màu bày đầy trong khay, bộ dáng mê người, chờ đợi người đem chúng để vào trong miệng thưởng thức vị ngọt.

Đế tiện tay cầm lấy một quả táo, đứng bên cửa sổ, nhìn nhìn nơi nào đó trong màn đêm, sau khi trở về, đối nơi đó càng thêm hiểu rõ, nói nhóm đồng bạn chịu nhiều sự ảnh hưởng của Nguyên Điểm, kỳ thật bản thân lại không phải, những tùy ý này, những hứng thú này, nguyên nhân không phải bởi vì Nguyên Điểm, bản thân cùng bọn họ bất đồng chính là, ban đầu đối Nguyên Điểm không có lưu luyến cùng chấp nhất.

Nghỉ ngơi, nhóm đồng bạn của ta, Cảnh nhất định là ở trong nơi theo như hắn nói là thư viện sách đại học, nghiên cứu thứ tri thức đối với hắn mà nói là thấp kém, tìm kiếm linh cảm cùng những thứ cần thiết, Khiêm nhất định là tìm một nơi, an cư, trồng dược thảo, Khắc Lạc Duy là đang tính toán đối phó những người phản bội hắn như thế nào.

Gặm quả táo trên tay, nhìn màn đêm tối đen, khóe miệng Đế vẽ ra nét tươi cười rõ ràng mà ôn nhu, không còn là thương xót từ bi mặt ngoài. Đáng tiếc, không người nào nhìn thấy.

Tôn Hoàng trong một ngày này thăm dò được Đế đối thực vật quý trọng cùng yêu thích, bắt đầu có yêu cầu đối thức ăn mỗi ngày, yêu cầu rất đơn giản, nhất định phải mỹ vị, chỉ cần một thứ không hợp khẩu vị Đế, như vậy, Sofia sẽ có xử phạt.

Nhóm đầu bếp hẳn là cảm thấy may mắn, bởi vì Đế chưa bao giờ đối thực vật bới móc qua một câu, cho nên nhóm đầu bếp may mắn mà tiếp tục làm.

Hôm nay, Tôn Hoàng mang theo Đế đi tới thư phòng, trên giá sách cao cao chất đầy sách.

Đế tùy tiện rút một quyển, không phải thuộc về tận thế, mà là trước tận thế, theo ngày tháng phát hành sách, liền biết được, thật sự có thứ gọi là ngày tháng như trong trí nhớ của vị thủ lĩnh kia.

Ngẩng đầu nhìn nhìn những thứ khác, trên cơ bản đều là trước tận thế, cũng đúng, ai lại ở trong hoàn cảnh sinh tồn khó khăn tại tận thế như vậy viết sách, huống chi rất nhiều người ngay cả chữ cũng không nhận ra.

Tôn Hoàng không hề hoài nghi Đế không biết chữ, thấy ánh mắt đánh giá của Đế, Tôn Hoàng có chút kiêu ngạo, "Những sách này đều là nhiều năm trước ta thu thập tới nay, Đế có hứng thú đều có thể lấy xem." Trong tận thế có thể nói là không có tiêu khiển, loại như đọc sách này đối với người bình thường mà nó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, lại trở thành tiêu khiển của Tôn Hoàng.

"Đế, thích đọc sách sao?" Tôn Hoàng dò hỏi, hắn rất hy vọng biết nhiều hơn về Đế.

"Chỉ là cần thiết mà thôi." Không thể nói là thích, chỉ là vì muốn mạnh hơn, cần phải học, sách là một loại công cụ học tập rất trọng yếu, cho nên y đọc sách, xem rất nhiều sách.

"Đế cần quyển nào, ta tìm cho ngươi." Nhiệt tình của Tôn Hoàng vẫn không bị đả kích.

"Loại khoa học kỹ thuật, y học, còn có kinh tế." Đế liệt kê ba loại, tự mình xem một chút, sau đó để cho Linh truyền cho đồng bạn.

"Đế thật lợi hại, toàn bộ đều tinh thông." Tôn Hoàng vừa tìm vừa nói, hắn đọc sách chỉ là một loại tiêu khiển, không cần học, tại tận thế, những thứ đó căn bản vô dụng, khoa học kỹ thuật, trên cơ bản khoa học bây giờ bảo trì tại trình độ trước tận thế, ngoại trừ vũ khí cùng nghiên cứu phát minh dược vật sinh tồn, khoa học đã là vô dụng, loài người coi trọng chính là dị năng. Y học, có trị liệu sư, ngoại trừ chế dược, y học cũng suy tàn, kinh tế là vô dụng nhất.

"Không, ta không hề tinh thông," Đế thản nhiên lắc đầu. Ai cũng không dám nói tinh thông hết thảy, y không, ba người khác của Vô Xá cũng không, cho dù xem bao nhiêu sách, học bao nhiêu thứ đi nữa, có vài thứ thủy chung vẫn không cách nào thay đổi, đó là do thiên phú.

Tỷ như, trình độ cùng thiên phú của Mộc Cảnh trên mặt khoa học kỹ thuật tuyệt cao, nhưng nhìn xem thẩm mỹ của cậu ta, bất luận bồi dưỡng như thế nào cũng bồi dưỡng không được, những thứ chế tạo ra vĩnh viễn thiên về mặt sử dụng, cho dù không quan tâm đẹp xấu như Đế, cũng tuyệt không dùng nguyên bản lúc ban đầu của Cảnh.

Tỷ như, Thượng Quan Khiêm, có năng lực tại phương diện y thuật cùng chế thuốc, nhưng trên mặt công thức số liệu của khoa học kỹ thuật, hắn vĩnh viễn không biết vận dụng như thế nào.

Tỷ như, Khắc Lạc Duy, đối với tài phú có loại trực giác mẫn cảm, thế nhưng tựa như Khiêm đối khoa học kỹ thuật, hắn vĩnh viễn không hiểu, phương thức phối hợp của dược vật.

Tỷ như, bản thân, sách cũng xem hiểu, thế nhưng khi động thủ vĩnh viễn đều thất bại, từng tham dự chế tạo vũ khí của Cảnh, kết quả là phòng thí nghiệm binh khí nổ banh, sau vài lần, Cảnh không bao giờ để cho y tham dự thí nghiệm nữa. Từng giúp Khiêm ngao dược, kết quả là dược hiệu hoàn toàn biến dị, để cho Khiêm đứng quan sát y một trận, vì sao rõ ràng là cách làm giống nhau, lại sinh ra biến dị. Từng giúp Khắc Lạc Duy kinh doanh, kết quả là theo bản năng cướp đoạt, Khắc Lạc Duy không bao giờ để cho y nhúng tay nữa.

Căn cứ theo đánh giá không chút lưu tình của Khắc Lạc Duy, ngoại trừ ứng biến cùng quỷ kế, năng lực thực tế của y là số âm.

Đế bởi vì nghĩ đến đồng bạn, mà lộ ra tươi cười nhu hòa.

Lúc này Tôn Hoàng đã tìm ra được vài bản, xoay người đối Đế, liền nhìn thấy nét tươi cười nhu hòa toát ra trên mặt Đế mà hắn chưa từng thấy qua, ngay cả hắc ám lãnh tuyệt tàn khốc nơi đáy mắt cũng biến mất vô tung.