Chương 17

Đối với lời nói của Tôn Hoàng, Đế nhếch mi, y không cho rằng bản thân có thể cường đại đến mức ảnh hưởng đến bộ tộc sáng tạo ra Pháp Tắc, hơn nữa lúc Tôn Hoàng xuất hiện, y cũng không có trình độ như bây giờ. Chỉ là nghĩ không ra, Pháp Tắc có được công chính tuyệt đối lãnh khốc kia cư nhiên cũng có tư tâm, bất quá chuyện này cũng không gây trở ngại thái độ của y đối với Pháp Tắc tối cao, kính phục sự cường đại của nó đồng thời cũng không nhìn đến sự tồn tại của nó, trước khi chưa mạnh mẽ đến mức khiêu chiến được nó, xem nó là mục tiêu, chỉ như thế mà thôi.

"Linh hồn rất thần bí, dù cho là bộ tộc bọn anh cũng không hiểu rõ được nó, đó là thứ thần bí nhất thế giới, nhưng bọn anh đối với nó rất mẫn cảm, cũng phát hiện tất cả linh hồn được sinh ra đều là tương đối, từng linh hồn đều có một linh hồn khác cùng nó tương xứng, ngay cả bộ tộc bọn anh cũng không ngoại lệ." Tôn Hoàng đột nhiên nói đến linh hồn, "Vì vậy hết thảy sinh mệnh trên thế giới đều là bởi vì sự xuất hiện của Pháp Tắc tối cao mà tồn tại, hết thảy bước sóng của linh hồn sinh mệnh đều có ghi chép tại trong Pháp Tắc tối cao, mà chiếu theo sự ghép đôi của linh hồn cùng sự ghi chép của bước sóng linh hồn, trong Pháp Tắc tối cao có một Pháp Tắc, là Pháp Tắc của đối tinh."

Đối tinh, vừa rồi Tôn Hoàng đã xưng hô mình như vậy, Đế cau mày.

"Khi anh phiêu lưu trong dòng chảy thời gian, hết thảy đã gặp qua đều phong tỏa tại trong huyết mạch, không có kí ức, thẳng đến một khắc khi em sinh ra, các tiền bối hóa thành Pháp Tắc tối cao, mới để cho anh đi ra từ trong dòng chảy thời gian, xuất hiện tại thế giới này, vì để cùng em gặp nhau." Tôn Hoàng thật sâu nhìn Đế.

"Đối tinh, là một nửa của linh hồn, có thể là người yêu, cũng có thể là cái khác, mỗi người đều sẽ có, thế nhưng có thể gặp được hay không, ai cũng không biết, các tiền bối, tại trong cuộc đời của bọn họ cũng chưa từng gặp được đối tinh, cho nên bọn họ đem anh để vào dòng chảy thời gian, chính là vì để cho anh và em gặp nhau, để cho anh hiểu rõ tình cảm mà bộ tộc bọn anh vẫn luôn khiếm khuyết." Nếu như không hiểu rõ được khiếm khuyết kia là gì, huyết mạch của mình cũng sẽ không tỉnh giấc, bởi vì sống sót tầm thường như vậy, là một loại thống khổ, còn không bằng ngủ say trong dòng chảy thời gian.

"Đế, bởi vì xác nhận được tình yêu đối với em, trái tim của bộ tộc bọn anh cho tới nay vẫn luôn lạnh lùng không có chấp nhất bởi vì em mà chấp nhất, bởi vì em mà nhớ nhung, bởi vì em mà không cam lòng, anh không cam lòng khi chưa đạt được tình yêu của em mà cứ như vậy chết đi, tuyệt đối không, Đế, anh sẽ không buông tay, chỉ có em, anh sẽ không buông tay, bất chấp hết thảy, anh cũng muốn đạt được em." Tôn Hoàng không chút nào che giấu dã tâm của bản thân, ánh mắt nhìn Đế, kiên định, cố chấp đáng sợ. (Hờ hờ! Tuyên bố hùng hồn ghê! >.<)

"Liền vì vậy, mà ngươi nói yêu ta." Đế cảm thấy buồn cười, bất quá chỉ là bước sóng của linh hồn mình vừa khéo cùng hắn phù hợp mà thôi, như vậy mà gọi là yêu sao?

"Chuyện này không thể cười, Đế, em hiểu rõ bản thân, đúng không." Tôn Hoàng nói.

"Phải." Chuyện này không có gì cần giấu diếm.

"Loại đồ vật như bản thân này, bộ tộc bọn anh ngoại trừ anh, căn bản không người nào lĩnh ngộ, vì vậy bọn họ mới có thể từ bỏ sinh mệnh của chính mình, bởi vì bọn họ tìm không được mục tiêu sống sót, nghi hoặc nguyên nhân sự tồn tại của chính mình." Đối với tiền bối của mình, Tôn Hoàng lạnh lùng cũng không vì tình huống của bọn họ mà cảm thấy bi thương.

"Không nhận ra sự tồn tại của mình, có thể nói là giả tạo, Pháp Tắc tối cao cũng chỉ đối với người nhận thức được bản thân sinh ra tác dụng, chỉ có người nhận thức được bản thân, Pháp Tắc tối cao mới có thể chính thức cùng nhận thức sự tồn tại của người đó, có lẽ đây là một loại ước ao cùng đố kị mà các tiền bối đối với người nhận thức được bản thân a." Cho dù lạnh lùng như bộ tộc bọn họ, kỳ thật cũng có cảm tình, chỉ là rất nhạt, chấp nhất cuối cùng của bọn họ là hắn, chấp nhất không cam lòng nhất là chưa bao giờ được sống chân chính, nhưng khi biến thành Pháp Tắc, hết thảy chấp nhất đều đã biến mất, chỉ để lại dấu vết đạm đạm kia mà thôi.

Đế cũng không nói tiếp.

"Anh cũng như vậy, tại một khắc nhận rõ được cảm tình đối với em, anh cũng nhận thức được bản thân, anh đã biết được nguyên nhân sự tồn tại của mình, sẽ không mê mang." Tôn Hoàng mang theo vui sướиɠ mà nói.

Tôn Hoàng đột nhiên kéo y phục xuống, tay sờ qua bên trái, sạch sẽ không còn vết máu, trên ngực trái một cái ấn văn màu đỏ hiện ra trước mặt Đế.

"Đây là chứng minh sự tỉnh giấc của đối tinh," Chỉ vào hồng ấn kia, "Dùng văn tự cổ xưa nhất thần thánh nhất, cũng là do bộ tộc bọn anh sáng tạo ra, mô tả tên của đối tinh, Đế, đây là tên của em, Đế . Lạp Pháp." Thành khẩn ôn nhu mà nhìn Đế.

Ánh mắt Đế híp lại, nhìn hồng ấn kia, cái loại cảm giác thần thánh mà nhiệt liệt này, cùng cảm giác của Pháp Tắc tối cao quả thật cùng một loại.

"Chỉ có nhận thức được bản thân, hơn nữa tại một khắc ngộ ra được cảm tình với đối tinh, mới có thể xuất hiện ấn văn này." Đưa tay đặt trên hồng ấn, "Khắc vào vị trí trái tim nơi ngực, đại biểu cho việc anh đem trái tim giao cho em, trên linh hồn cũng khắc lên tên của em, tình yêu độc nhất vô nhị tuyệt đối sẽ không phản bội, vĩnh hằng không thay đổi."

"Ngươi liền tin chắc, cảm tình đối với ta là yêu." Đế có chút đùa cợt mà nói, nói cái gì tuyệt không phản bội, vĩnh hằng không thay đổi, y không tin.

"Đúng vậy, anh tin chắc, Pháp Tắc của đối tinh mặc dù là do Pháp Tắc tối cao quy định, thế nhưng để cho nó chân chính có tác dụng chính là trái tim của chính mình, không hiểu, hoặc hiểu sai, cũng sẽ không khiến cho đối tinh thành lập. Người có thể giấu diếm được mình, thế nhưng trái tim đến tột cùng có cảm giác gì, chính trái tim là rõ ràng nhất, yêu, bất quá chỉ là một từ ngữ, nhưng loại cảm tình này chỉ có thể dùng yêu để biểu đạt. Đế, anh quan tâm em, chỉ quan tâm em, đây là tình yêu anh đối với em." Tôn Hoàng chân thành giải thích, cảm tình như vậy chỉ có thể dùng yêu để giải thích.

Đế nhìn ấn văn màu đỏ kia, đó chính là tên của mình, "Xin lỗi, hết thảy ngươi nói ta đều không có cảm giác, bất luận là sự phù hợp của linh hồn, hay cái gọi là yêu, ta hoàn toàn không có loại cảm giác này." Đế cười nói ra lời nói tàn nhẫn.

"Bởi vì sự mẫn cảm anh đối với linh hồn, tại một khắc nhìn thấy em, anh cảm giác được sự thân thiết, mà yêu, bây giờ bất quá chỉ là cảm tình anh đơn phương, Đế, đối tinh muốn chính thức thành lập, còn cần sự tỉnh giấc của em. Tại một khắc em yêu anh, đối tinh mới xem như chính thức thành lập, Đế, anh kỳ vọng có một ngày có thể nhìn thấy được tại ngực trái của em khắc tên của anh." Tôn Hoàng cười mang theo cay đắng cùng ngọt ngào, còn có tràn đầy chờ đợi. "Lúc đó, anh và em sẽ cùng chung sinh mệnh cùng lực lượng."

"Thực đáng tiếc, ta không tin yêu, ngươi cũng sẽ không có cơ hội này, đối tinh sẽ không thành lập." Đế kiên quyết mà nói.

"Anh sẽ làm cho nó thành lập." Vẻ mặt Tôn Hoàng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Đế, nói ra bất khuất cùng kiên quyết của hắn, bất luận phát sinh điều gì đều không thể ngăn cản hắn. "Cho nên, Đế cho anh một cơ hội, để anh cho em hạnh phúc."

Hạnh phúc, cái tên chỉ thấy qua trong sách này xuất hiện tại trong miệng Tôn Hoàng, mà Tôn Hoàng cũng xác thật muốn làm như vậy, hắn trước kia cũng không tin yêu, không tin cái gọi là hạnh phúc, thế nhưng giờ phút này, Tôn Hoàng tựa hồ đã hiểu rõ được hạnh phúc là gì, khi nhìn thấy Đế, ấm áp tràn đầy trong lòng, chỉ là nhìn thôi cũng cảm thấy rất thoải mái, đó có phải chính là hạnh phúc hay không.

"Ngươi không có cơ hội đó," Đế quả quyết cự tuyệt.

"Tại sao?" Sắc mặt Tôn Hoàng thực khó coi, vì sao, Đế, ngay cả một cơ hội cũng không cho ta.

"Ta không tin ngươi, cũng không thể tin tưởng ngươi, ngoại trừ đồng bạn, ta sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội tiến vào tâm ta." Đế cũng nói cho Tôn Hoàng đáp án, cho dù vì thế mà cùng Tôn Hoàng là địch, y cũng sẽ không cho Tôn Hoàng cơ hội.

Tôn Hoàng bây giờ cùng hắn tại một khắc trước bất đồng, hắn bây giờ có được tư cách sánh ngang cùng Vô Xá, bộ tộc hóa thành Pháp Tắc tối cao kia, sự quan tâm đối với Tôn Hoàng còn tồn tại, mà sinh hoạt tại trong thế giới do Pháp Tắc tối cao cấu tạo nên, nếu như thật sự đối nghịch cùng Pháp Tắc tối cao, như vậy sẽ rất thảm. Thế nhưng bọn họ là Vô Xá a, cho dù biết sẽ rất thảm, thậm chí sẽ tử vong, cũng đừng nghĩ đến việc kêu bọn họ buông tâm của chính mình mà tùy tiện tiếp nhận yêu của người khác, bọn họ sẽ không thỏa hiệp, ngoại trừ đồng bạn, hết thảy trên thế giới đều không quan trọng. Nếu như Tôn Hoàng vì thế mà tức giận, Pháp Tắc tối cao vì thế mà cùng Vô Xá đối địch, Vô Xá chỉ biết lựa chọn đối mặt, hết thảy chặn tại phía trước, gϊếŧ không tha.

Sống, nhưng không chấp nhất sống, cũng không trốn tránh chết, bọn họ chỉ hưởng thụ các loại cảm giác sinh sống, nguy hiểm, nhiều lần sắp tử vong, đây là chuyện mà Vô Xá từng trải nhiều nhất. Thế nhưng làm thủ lĩnh của Vô Xá, Đế tuyệt đối sẽ không cho phép bởi vì tình yêu của Tôn Hoàng đối với mình mà đem nhóm đồng bạn đặt trong nguy hiểm, hắn sẽ giải quyết Tôn Hoàng. (Chẹp, đường còn xa lắm anh Hoàng ơi!!!)

Hai tròng mắt của Đế mang theo quyết ý lạnh như băng, Tôn Hoàng từ đó mà cảm giác được địch ý cùng bài xích lạnh lẽo, hắn tin tưởng chỉ cần mình làm sai điều gì, Đế sẽ không chút do dự mà gϊếŧ mình.

"Đế, cho anh một một cơ hội, có được hay không?" Ngữ điệu của Tôn Hoàng đã mang theo cầu khẩn, đây là lần đầu tiên hắn cầu khẩn, hắn không muốn cùng Đế thành địch nhân, như vậy rất bi ai, Đế là người duy nhất hắn quan tâm, người duy nhất hắn yêu, hắn không hy vọng giữa hắn cùng Đế có bất cứ điều gì không vui. Thế nhưng Đế, anh cũng có điểm mấu chốt a, nếu như em thật sự tàn nhẫn như thế, cho dù cùng em đối địch, anh cũng muốn lưu em lại, mặc dù như vậy sẽ mất đi cơ hội khiến em yêu anh, thế nhưng Đế, ít nhất em sẽ ở bên cạnh anh, bên khối trái tim chỉ vì em mà đập này, cho dù thừa nhận sự phẫn nộ cùng căm hận của em, cũng sẽ cảm giác được thỏa mãn. (Axxxxxxx, anh ấy điên òi......!)

Phía sau đau thương của Tôn Hoàng có một ý niệm điên cuồng.

Đế mẫn cảm cảm giác được, ánh mắt nhìn Tôn Hoàng cũng lạnh lên, chỉ cần Tôn Hoàng có di chuyển khác thường, Đế sẽ lập tức động thủ kích sát, hậu quả, Vô Xá không e ngại hậu quả, đồng bạn của y cũng sẽ lựa chọn cùng y cùng nhau đối mặt.

Bầu không khí giữa hai người rất khẩn trương.

"Chủ nhân." Lúc này, Linh đột nhiên xuất hiện đánh vỡ bầu không khí khẩn trương bên trong.

"Nói." Linh sẽ không vô duyên vô cớ mà quấy rầy mình, Đế nhìn Tôn Hoàng, nhưng ra lệnh linh.

"Khiêm đại nhân cùng Cảnh đại nhân tìm ngài." Linh lưu loát mà nói ra nguyên nhân.

Khiêm cùng Cảnh, trong mắt Đế hiện lên dao động.

Ân cần rõ ràng kia làm cho Tôn Hoàng nhìn thấy mà trong tâm không thoải mái, đó là ai? Vì sao có thể khiến cho Đế sinh ra biến hóa như vậy.

"Tiếp nhận." Đế nhất tâm nhị dụng (một tâm mà làm 2 việc), một bên phòng bị Tôn Hoàng, một bên nhìn hai màn hình xuất hiện trong hư không.

"Khiêm, Cảnh." Âm điệu êm ái u nhiên lên xuống cao thấp cũng không có gì bất đồng, thế nhưng hết lần này tới lần khác cùng thanh âm mà Tôn Hoàng nghe được có sự bất đồng vi diệu, đó là sắc thái cảm tình, không còn là tùy ý lạnh lùng không quan tâm nữa.

Trong hư không lại xuất hiện thêm một màn hình, Tôn Hoàng khó chịu nghe Đế gọi ra tên đối phương, "Khắc Lạc Duy."

Tại sao, những người này có thể đạt được đãi ngộ bất đồng của Đế, Tôn Hoàng đem tầm mắt nhắm ngay ba cái màn hình kia.