Chương 20

Khó chịu, phi thường khó chịu, đây là khắc họa nội tâm của Tôn Hoàng. Tôn Hoàng nhìn nhìn Đế đang chuyên chú nhìn màn ảnh, cái cảm giác khó chịu kia lần thứ hai đạt tới một độ cao mới.

Kỳ thật Tôn Hoàng đã hiểu rõ Đế đối với mình không hài lòng nhất ở điểm nào, mặc dù khi đối mặt Đế, đầu óc của hắn có khi sẽ không xoay chuyển được, thế nhưng không có nghĩa là sau đó hắn sẽ nghĩ không ra, chỉ cần ngẫm lại sự để ý của Đế đối với đám đồng bạn kia, còn có sự mẫn cảm của Đế, tại một khắc mình đối với đồng bạn của Đế sinh ra địch ý, Đế đã biết a.

Đối với đồng bạn có địch ý, Đế coi trọng đồng bạn như thế nào sẽ cho qua loại tình huống này, nếu như là mình, có người đối với Đế có địch ý, bản thân cũng sẽ không có khả năng mặc kệ sự tồn tại của người này, ngày đó Đế ra tay, ngoại trừ vì mình không thức thời muốn vây khóa Đế, càng nhiều hơn là vì địch ý của mình trước đây đυ.ng chạm tới điểm mấu chốt của Đế.

Đế muốn thay đổi, chính là muốn mình đối với đám đồng bạn kia không có địch ý. Như thế nào có thể không có địch ý, bản thân căn bản hy vọng đám người chiếm cứ vị trí trọng yếu trong tâm Đế kia có thể hoàn toàn biến mất, đương nhiên hắn cũng rõ ràng bản thân không thể động thủ, mặc dù đối với đám kia không phải là có sát ý, thế nhưng địch ý bởi vì ghen ghét mà sinh ra như thế nào có thể tiêu trừ hết. Thế nhưng, cứ tiếp tục như vậy không được a, nếu như không có cách nào thay đổi loại tình huống này, bản thân tuyệt đối sẽ không có cách nào có thể tiến vào tâm của Đế.

Tôn Hoàng đang khó chịu đồng thời cũng phi thường phiền não, phải làm sao bây giờ đây?

Tôn Hoàng nhìn Đế, tầm mắt cũng chuyển qua trên màn hình, cái tên gọi là Mộc Cảnh đồng bạn của Đế kia, còn có đối tinh của hắn, Mộc Linh Hạo.

Gần đây vẫn đi theo bên người Đế, đương nhiên cũng thấy được quá trình hai người kia ở chung, thật sự là làm cho người ta vừa hận vừa ước ao a. Mộc Cảnh kia thật sự là đồng bạn của Đế? Vì sao lại đơn thuần như vậy, vì sao liền dễ dàng rút lui như vậy, còn có Mộc Linh Hạo kia, thật sự là không thể không bội phục thủ đoạn của hắn, cũng khiến cho người ta đố kỵ, vì sao người hắn ta gặp là loại đơn thuần như Mộc Cảnh kia. Đáng hận, hắn còn chưa thể cùng Đế ngủ trên một cái giường nha. (Anh nói còn chưa nắm tay mà, phải từ từ chứ! =.=!)

Nội tâm Tôn Hoàng cực độ bất bình nhìn hướng Đế, Đế căn bản không có ý tứ nhìn Tôn Hoàng, mà là nhìn màn hình suy nghĩ sâu xa.

Cái tên Cảnh kia trọng yếu như vậy? Hắn đã có đối tinh, hết thảy của hắn có đối tinh đi quan tâm, Đế cần gì quan tâm như vậy.

Nghĩ tới đây, trong đầu Tôn Hoàng đột nhiên có một linh cảm xẹt qua, mà Tôn Hoàng cũng kịp thời bắt được cái linh cảm này. Nếu như đem nhóm những đồng bạn của Đế toàn bộ đều giao cho đối tinh của bọn họ, như vậy có phải Đế sẽ không còn đem tất cả tâm tư đều đặt ở chỗ đồng bạn của y nữa hay không.

Tôn Hoàng đang nhìn hướng màn hình, dựa theo quan sát trước mắt mà xem, cái nam tử kêu Mộc Linh Hạo kia, giống như mình đều vô cùng yêu đối tinh, tính chiếm hữu cũng rất mạnh, đối với nhóm đồng bạn chiếm cứ vị trí trọng yếu trong lòng người yêu hẳn là cũng rất không thoải mái, bất đồng chính là, người nam tử này mặc dù chán ghét sự tồn tại của nhóm đồng bạn, thế nhưng không có sinh ra địch ý, đó là do có liên quan đến thế giới của bọn họ, đồng bạn tại trong nhận thức của bọn họ đại khái chính là bằng hữu.

Bản thân chưa từng có đồng bạn, thế nhưng lại hiểu rõ ý nghĩa của đồng bạn, tại tận thế, đồng bạn, đó là sự tồn tại tín nhiệm nhất, có thể sinh tử tương thác (thác = kí thác, câu này có thể hiểu là sự sinh tử tồn vong của bản thân đều có thể kí thác cho nhau), có thể tín nhiệm mà đem sau lưng của mình giao phó đi, mà phần tín nhiệm này của Đế bản thân không chiếm được. Tại tận thế, thứ bản thân không chiếm được lại ở trong tay người khác, như vậy quan hệ đôi bên sẽ chỉ là đối địch, sau đó tìm mọi cách đạt được, sinh hoạt tại trong dạng thế giới này, như thế nào có thể không đối với đồng bạn có được tín nhiệm của Đế kia sinh địch ý.

Nhìn nhìn Mộc Linh Hạo trong màn hình nghĩ muốn ngăn cản nam tử Mộc Cảnh kia tiếp tục động thủ, còn có mạt ánh mắt mang theo tuyệt vọng cùng không cam lòng kia, Tôn Hoàng quyết định chủ ý, hắn có thể sẽ không để cho nam nhân này mất đi hy vọng, Mộc Cảnh phải giao cho hắn ta.

Tôn Hoàng đứng dậy, rời khỏi phòng, Đế không ngăn cản, không quay đầu lại, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Tôn Hoàng một cái cũng không.

Tôn Hoàng ra khỏi phòng, tìm được một nơi yên tĩnh, bộ tộc bọn họ có tính chất đặc biệt khiến hắn có thể vượt qua tầng tầng không gian mà không có bất cứ trở ngại gì, tinh thần đã tiếp nối được với Mộc Linh Hạo, cũng đồng thời cảm giác được khí tức tuyệt vọng của đối phương. Cảm giác được loại khí tức này, trong tâm Tôn Hoàng tuyệt đối không nghĩ bản thân cũng xuất hiện tại loại tình huống này.

"Ngươi muốn có được hắn." Tôn Hoàng phát ra tin tức của bản thân.

Từ trong sự dao động tinh thần của đối phương cảm giác được đối phương hồi phục rất nhanh từ trong tuyệt vọng, xem xét tình huống chung quanh.

"Không hổ là người mạnh nhất của Ốc Lam, nhanh như vậy đã khôi phục." Thanh âm trong đầu lần nữa truyền đến, mang theo giễu cợt. Từ khi cùng Đế gặp nhau, hơn nữa huyết mạch thức tỉnh, cùng với sau khi xem qua ký ức chôn giấu tại trong huyết mạch, Tôn Hoàng phát hiện cảm tình của bản thân đang chậm rãi phong phú.

"Không cần phải nói, trực tiếp trả lời ta ở trong đầu, ngươi muốn có được lực lượng như hắn không?" Tôn Hoàng hỏi.

"Ngươi có thể cho ta?" Mộc Linh Hạo không hỏi người kia là ai, trực tiếp hỏi ra ở trong đầu.

"Thông minh, không sai, ta có thể cho ngươi, thế nhưng, ngươi nguyện ý trả giá đại giới sao?" Tôn Hoàng đối với sự phản ứng nhanh chóng của Mộc Linh Hạo cấp cho đánh giá rất cao.

"Đương nhiên." Mộc Linh Hạo trả lời rất rõ ràng, đang dưới tình huống tuyệt vọng có được hy vọng, hắn như thế nào có thể cự tuyệt, vì Cảnh, hắn có thể trả giá hết thảy những thứ hắn có.

"Như vậy, gặp mặt đi." Cảm giác được sự kiên định cùng quyết tâm của Mộc Linh Hạo, Tôn Hoàng nói, kiên định cùng quyết tâm giống mình kia, nếu như không phải như thế, bản thân cũng sẽ không trợ giúp nam nhân này, nếu như nam nhân này không phải như thế, như vậy sẽ không có được sự đồng nhận thức của Đế, mà việc làm của mình nhất định sẽ khiến cho Đế tức giận, không, Đế đại khái sẽ hoàn toàn chối bỏ mình, tước đi cơ hội của mình, may mắn, nam nhân này đối với Mộc Cảnh là thật tâm, hành vi của bản thân vẫn sẽ được Đế tán thành.

Đem đồng bạn của Đế giao đi, tiêu trừ địch ý đối với nhóm đồng bạn, Đế sẽ để cho mình trở thành đồng bạn, có được tư cách cơ bản nhất có thể đạt được tâm của Đế, phân tích cái được mất giữa làm cùng không làm, Tôn Hoàng xác định đáng làm.

"Hoan nghênh đi tới phạm vi không gian của ta. Mộc Linh Hạo tiên sinh." Tôn Hoàng đối Mộc Linh Hạo tiến vào không gian của mình chào hỏi, "Ta là Tôn Hoàng." Bản thân đã rất khách khí, dù sao người này là đối tinh của đồng bạn của Đế, có lẽ sau này giữa bọn họ còn có thể lui tới.

"Như vậy, mục đích của ngươi?" Mộc Linh Hạo trực tiếp hỏi.

"Ngươi muốn Thâm Uyên Chi Liêm, Mộc Cảnh." Tôn Hoàng tán thưởng nam nhân này, thông minh, kiên định, lãnh khốc, nhưng cũng giống hắn vì thành viên của Vô Xá mà điên cuồng. (Đâu chỉ riêng 2 anh! XD~~~~!!!!)

"Phải." Đáp án của Mộc Linh Hạo rõ ràng, không có một tia do dự.

"Ta có thể cho ngươi lực lượng, thế nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều." Tôn Hoàng đi thẳng vào vấn đề, "Sau khi có được Mộc Cảnh, ngươi phải cho hắn hạnh phúc." Chỉ cần đồng bạn của Đế hạnh phúc, vậy Đế cũng có thể yên tâm, sẽ không còn đem một phần trong tâm phân cho người khác, sẽ còn không lo lắng cho người khác.

Đối phương cũng sảng khoái mà đáp ứng, Tôn Hoàng cũng nói cho Mộc Linh Hạo những điều mà hắn ta khiếm khuyết, đó là sự chênh lệch tuyệt đối của lực lượng.

Tại thời điểm Tôn Hoàng cùng Mộc Linh Hạo nói chuyện, Đế cũng đồng dạng nhận được tin báo của Cảnh, Tôn Hoàng đã đem Mộc Linh Hạo mang đi.

Đế cau mày, để Mộc Cảnh chờ một chút, bản thân mở ra cảm tri đi tìm Tôn Hoàng (cảm tri = năng lực cảm giác, cảm nhận), sau đó biến mất tại bên trong phòng.

Tôn Hoàng cảm giác được cảm tri đảo qua của Đế, nói với Mộc Linh Hạo "Ta phải đi, Đế, đang tìm ta, cái này cho ngươi," Đem một đoàn vòng sáng đánh vào trong đầu Mộc Linh Hạo, đó là tri thức muốn giao cho Mộc Linh Hạo, thành quả tri thức đến từ gần đây bản thân chỉnh lý mà ra, vừa vặn có thể cho Mộc Linh Hạo dùng.

"Thâm Uyên Chi Liêm của Vô Xá, hắc hắc hắc, thật sự là không tồi, cư nhiên chỉ bằng vào một điểm dấu vết kia mà tra ra ta. Không hổ là đồng bạn của Đế a." Tôn Hoàng vừa nói, thân ảnh chậm rãi biến mất. Đế tuyệt đối sẽ không chủ động tìm đến hắn, càng đừng nói Đế sẽ quan tâm hành tung của mình, nhất định là Mộc Cảnh kia nói cho Đế.

Cho nên hắn mới không muốn Đế cùng bọn họ cùng một chỗ, ngươi xem, lập tức đã tới tìm Đế, thật sự là một số người làm cho người ta khó chịu, thế nhưng Đế quan tâm bọn họ, so với quan tâm hắn thì càng quan tâm bọn họ hơn. (Ủa!? Đế có quan tâm anh à?) Bất luận là Mộc Cảnh, hay là Thượng Quan Khiêm, còn có Khắc Lạc Duy . Bái Luân . Hải Nhân Lợi Hi, các ngươi cũng nhanh lên một chút tỉnh giấc cùng đối tinh của các ngươi cùng nhau sinh hoạt hạnh phúc đi.

Tôn Hoàng nhìn Đế xuất hiện tại trước mặt mình, tươi cười tràn ra, hắn sẽ không đối với Đế nghiêm mặt, trên đời này chỉ có Đế là đặc biệt, chỉ có đối mặt Đế, chỉ bởi vì Đế, nụ cười của hắn mới có cảm tình.

"Đế." Tiếng gọi ôn nhu, đủ để đả động tất cả tâm của nữ nhân.

"Ngươi làm cái gì?" Tâm của Đế sẽ không bị ôn nhu như vậy đả động, nghiêm túc mà hỏi Tôn Hoàng.

"Làm cho Mộc Linh Hạo trở nên mạnh hơn mà thôi." Tôn Hoàng thành thật trả lời, tiếp theo nói, "Đế, chỉ có khi bọn họ hạnh phúc, tâm của em mới có thể không lo lắng cho bọn họ như vậy nữa, chỉ có đem bọn họ giao cho đối tinh của bọn họ, anh mới có thể buông địch ý đối với bọn họ. Đế, anh làm như vậy, có phù hợp tiêu chuẩn của em hay không?" Tôn Hoàng nhìn chăm chú phản ứng của Đế.

Đế nhìn thật sâu Tôn Hoàng, suy xét, Tôn Hoàng chỉ là miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn, thế nhưng bản thân đã hứa hẹn, như vậy sẽ không đổi ý, trong mắt hiện lên quyết nghị, so với bỏ mặc, còn không bằng do bản thân trông coi, vươn tay, "Tôi thừa nhận anh là đồng bạn của tôi, lĩnh vực của tôi cho phép anh tiến vào, khí tức của anh được tôi tán thành, tôi dùng tên của mình, lời thề vĩnh viễn không phản bội, anh có nguyện ý?" Ta tuân thủ thệ ước, không vi phạm thệ ước, Tôn Hoàng, ngươi thì sao? Ta sẽ nhìn xem đến thời khắc cuối cùng. (Đế cũng đổi xưng hô từ đây :v)

Khi nghe được lời nói từ trong miệng Đế mang theo trang trọng cùng nghiêm túc, tươi cười trên mặt Tôn Hoàng mang hàm nghĩa là mừng như điên, dường như rất sợ Đế sẽ hối hận, cũng duỗi ra tay trái của bản thân, đối tay với Đế, "Anh nguyện ý, dùng tên của mình, lời thề vĩnh viễn không phản bội." Mỗi chữ mỗi câu, bao hàm tình cảm chân thành nhất, nhiệt liệt nhất.

Làm thủ lĩnh của Vô Xá, Đế tự mình làm chứng, "Thệ ước thành lập."

Nói xong, Đế muốn rút tay về, thế nhưng Tôn Hoàng như thế nào có thể bỏ được một cơ hội thân mật mà nhanh như vậy đã biến mất, lập tức cầm tay Đế, cảm giác nhu mềm tinh tế kia, làm cho tâm của Tôn Hoàng nhộn nhạo.

Đế nhếch mi, sau đó thành thạo mà tránh khai, thực lực của Tôn Hoàng hiện tại xác thực không tồi, tuy là có lực lượng, nhưng trên vận dụng cùng kỹ xảo, Tôn Hoàng không có bao nhiêu thực tiễn tuyệt đối không thể so với Đế thân kinh bách chiến.

"Linh, liên lạc Cảnh." Không nhìn Tôn Hoàng đối với việc này bất mãn, Đế gọi trí năng của mình.

"Vâng, chủ nhân." Linh đối với Tôn Hoàng mà nói là sự tồn tại sát phong cảnh đặc biệt khổng lồ một lần nữa xuất hiện, nguyên nhân là do chủ nhân còn chưa phân phó, cho dù Tôn Hoàng trở thành một thành viên của Vô Xá, Linh vẫn như trước không nhìn đến sự tồn tại của hắn.

Đế một mình cùng Mộc Linh Hạo nói chuyện, báo cho Mộc Linh Hạo sự tồn tại của đối tinh, thế nhưng tươi cười của Mộc Linh Hạo khiến cho Đế nhìn không quen, đồng bạn của mình là dễ lấy được như vậy sao, cho dù là Cảnh đơn thuần nhất cũng như nhau, Đế âm thầm chôn xuống một cái bẫy, đáng tiếc Mộc Linh Hạo không hề phát giác.

Đế đang nói chuyện, Tôn Hoàng một bên không tiếng động mà mang theo thế công ánh mắt thúc giục chấm dứt sớm một chút. Sau khi Đế chứng kiến Cảnh cùng Mộc Linh Hạo ký kết xong thệ ước, rốt cục giống như Tôn Hoàng chờ đợi mà kết thúc cuộc trò chuyện lần này.