Chương 22

Ngũ Mang Tinh rất muốn nhu nhu cái lỗ tai, thậm chí đánh chính mình vài cái tát, để chứng minh bản thân là nghe lầm, là đang nằm mơ, thế nhưng bọn họ chỉ có thể ngơ ngác, tùy ý trong đầu không ngừng vọng lại lời nói vừa rồi của Tôn Hoàng, thật lâu không cách nào khôi phục bình thường.

"Linh sẽ hiệp trợ các ngươi." Tôn Hoàng dứt khoát đem ý định dự mưu đã lâu làm ra, chuẩn bị làm cho Linh nỗ lực công tác, cống hiến lực lượng.

"Các ngươi chiếu theo ý tứ của Linh mà đi làm." Đối với bộ dáng ngu ngốc của thuộc hạ mình như thế, làm cho Tôn Hoàng cảm thấy tại trước mặt Đế thật mất mặt, đặc biệt có Linh trầm ổn trang nghiêm yên lặng, bộ dáng tuyệt đối phục tùng làm đối lập, cho nên Tôn Hoàng quyết định đem bọn họ giao cho Linh, xem một chút có thể hun đúc Ngũ Mang Tinh hay không, thuận tiện cho Linh chút chuyện để làm.

"Thần Tọa,. . ." Dio lãnh tĩnh kiềm chế hiếm thấy mở miệng lúc này cũng nhịn không được mở miệng trước tiên, "Ngài, ngài là muốn cứu thế sao?" Thanh âm run rẩy mang theo không xác định.

"Không." Tôn Hoàng kiên quyết phủ định, làm cho tâm của Ngũ Mang Tinh trầm xuống, ánh sáng hy vọng vừa rồi còn thấy cùng tâm tình bắt đầu kích động trong nháy mắt bị dập tắt.

"Ta chỉ là muốn cho Đế một thế giới mỹ lệ." Cứu thế gì gì đó, liên quan gì đến hắn, chẳng qua thế giới này là địa phương hắn cùng Đế sơ ngộ, tại rất lâu rất lâu về sau, khi hắn cùng Đế cảm mến lẫn nhau, bọn họ có thể dắt tay đi dạo ở chỗ này, hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó, cảnh sắc trong loại hình ảnh này tuyệt đối không thể là như bây giờ, cái ý nghĩ này mới là nguyên nhân ban đầu Tôn Hoàng muốn thay đổi thế giới. (Cái ước mơ này quen quen, y chang như cái ước mơ 2 "vợ chồng" dắt tay nhau dạo chơi công viên lúc tuổi xế chiều! =.=!!! Sến thấy sợ!)

Khi Tôn Hoàng nói chuyện, nghiêng đầu nhìn Đế, theo cái hình ảnh kia hiện lên, làm ra cái mỉm cười ngu si làm mất hình tượng trước mặt người ngoài. (Thua! Sao ta khoái cái kiểu cười ngu này của mấy anh trung khuyển công thế nhỉ! XD~~~!)

Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh, năm thanh âm liên tiếp, đây là thanh âm Ngũ Mang Tinh bởi vì tươi cười của Tôn Hoàng, rất không có sức chống cự mà bị kinh hách, sau đó ngã ngồi xuống đất. (Đẹp! Nhất tiễn ngũ điêu a! XD~~~~!)

Tôn Hoàng ném đi một cái nhìn lạnh lùng đối với Ngũ Mang Tinh quấy rầy ảo tưởng ngọt ngào của mình, lại liếc mắt nhìn Linh, vẫn như trước là bộ dáng lãnh khốc như vậy.

Ngũ Mang Tinh quỷ dị không bởi vì ánh mắt lạnh như băng này mà cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy thân thiết, đúng, đây mới là bộ dáng nên có của Quang Hoàng Thần Tọa của bọn họ, vừa rồi như vậy nhất định là hoa mắt, nhất định là nhìn lầm. Đúng, là như thế, không sai, Ngũ Mang Tinh tự thôi miên bản thân. (Tội! =.=!)

Ngũ Mang Tinh hoàn thành tự thôi miên bản thân lần lượt đứng lên, đã khôi phục phong thái ngày thường, Julian phụ trách hỏi, "Thần Tọa, xin hỏi có yêu cầu cụ thể gì?"

"Đế thích." Mệnh lệnh của Tôn Hoàng vẫn trừu tượng như trước.

Khóe miệng Julian hơi co rút, được rồi, hắn biết đối với Thần Tọa như vậy rất bất kính, thế nhưng thỉnh tha thứ hắn phản ứng theo bản năng. (XD~~~~~! Đau bụng quá a~~~)

"Lạp Pháp. . ." Chữ đại nhân chưa kịp nói ra, Tôn Hoàng liền cắt đứt lời nói của Julian.

"Các ngươi sau này xưng hô Đế là Ám Thần Tọa, ta là Thần Tọa." Tôn Hoàng lòng dạ hẹp hòi không để cho người khác xưng hô tên của Đế, đồng bạn, hắn nhịn, những người khác, không tư cách.

"Vâng." Ngũ Mang Tinh không biết Tôn Hoàng lòng dạ hẹp hòi mà nghe lệnh, chỉ tưởng rằng Thần Tọa là đang nói cho bọn họ biết địa vị của Đế tại Eden, địa vị cùng Thần Tọa như nhau.

"Ám Thần Tọa," Julian lập tức biết thức thời, "Xin hỏi yêu thích của ngài?" Chủ động hỏi yêu thích của đương sự chủ yếu.

"Thế giới hủy diệt." Đế trả lời dứt khoát lưu loát. (XD~~~! Sao ng" ta dám làm hả anh!)

Cái đáp án này là rất cụ thể, thế nhưng tuyệt đối không thể làm như vậy. Julian rất muốn rít gào, đây là cái yêu thích gì a, may là lòng dạ hắn đủ sâu, nhịn xuống, không nhịn cũng không được, khí thế bức người của Quang Hoàng Thần Tọa đã hướng hắn kéo tới, hắn không nghi ngờ nếu cử động của bản thân có chỗ không thỏa đáng, quang Thần Tọa nhất định sẽ xóa sổ hắn.

Julian bắt đầu hoài niệm vị Quang Hoàng Thần Tọa không có dao động cảm tình trước kia.

"Các ngươi tự mình xem xem rồi lo liệu, không đủ tiêu chuẩn liền làm lại." Tôn Hoàng nói rõ không nhúng tay, hắn rất bận theo đuổi Đế, không rảnh quản việc này, nếu Đế không thích, như vậy liền làm lại, dù sao hắn cùng Đế có thời gian, đến lúc làm lại, bản thân sẽ tự mình động thủ, vì Đế mà dâng lên sự mỹ lệ của hủy diệt. (=.=!)

"Linh, ngươi đi cùng giúp bọn họ làm việc." Tôn Hoàng đối Linh đứng ở phía sau Đế nói.

"Vâng, Tôn Hoàng đại nhân." Linh khom người lĩnh mệnh, hướng Ngũ Mang Tinh mà đi đến.

"Các ngươi cũng đi xuống." Tôn Hoàng khoát tay, chuyện đã phân phó xong, như vậy liền không cần những người dư thừa đó ở giữa mình cùng Đế làm chướng mắt.

Ngũ Mang Tinh theo quán tính mà rời đi, sau khi đi ra, đóng cửa lại, mới dần dần tỉnh ngộ.

Phanh, đây là thanh âm vị Carlisle nặng ký bị đá ngã xuống đất.

"Hill, cô làm cái gì?" Carlisle Từ trên mặt đất đứng lên mở ra hai tròng mắt vẫn là một dạng đường chỉ toát ra lãnh quang, nhưng trên mặt đã không còn bộ dáng cười ha hả mà là tức giận.

"Đau không?" Hill duy trì hình tượng diễm lệ lạnh như băng, hỏi.

"Nói nhảm, tôi không ngại cũng cho cô thử xem." Carlisle mới không có ý nghĩ thương hương tiếc ngọc gì, làm chủ quản bộ hình trách (tra vấn hành hình), thủ đoạn của hắn tuyệt đối không có nhân từ, tâm của hắn sẽ không bởi vì đối phương là nam hay nữ, là già hay trẻ, là yếu hay tàn (tàn phế), hắn luôn nói, hắn công chính như tử vong, đối xử bình đẳng với hết thảy sinh mệnh.

"Vậy đúng là đau," Nói tiếp không phải Hill, mà là Sofia.

"Không phải nằm mơ." Dio phu thê đồng lòng nói tiếp lời thê tử.

Julian ở một bên gật đầu.

"Đúng vậy." Carlisle là người bị hại cũng nói phụ họa, có thể nghĩ đến chuyện vừa rồi ảnh hưởng bao nhiêu đến tâm lý của hắn, hắn cũng cần loại đau đớn này để chứng minh bản thân không phải đang nằm mơ.

"Có thể đi chưa?" Ngữ điệu cứng nhắc không có bất cứ sự lên xuống gì vang lên tại phía sau Ngũ Mang Tinh khi bọn họ đã chứng thực bản thân không phải nằm mơ.

Ngũ Mang Tinh nhất trí quay đầu lại, nhìn cái vị nam tử Linh kia giống như tên của hắn, không có cảm giác tồn tại, nam nhân quỷ dị, rõ ràng là bộ dáng rất có cảm giác tồn tại, thế nhưng rất dễ dàng không bị nhìn thấy.

Ngũ Mang Tinh sẽ không quên, bản thân ngày đó chật vật thảm bại ở trên tay người này, nhớ tới sự đau đớn ngày đó, nhớ tới không cam lòng cùng bị đả kích nghiêm trọng ngày đó, ánh mắt Ngũ Mang Tinh nhìn Linh tuyệt đối không phải hảo cảm, mà là từng đám quang mang tà ác bốc lên, đánh, bọn họ không thắng được, thế nhưng bọn họ có thể có phương thức trả thù khác, lúc này đây mệnh lệnh của Thần Tọa chính là một cái cơ hội tuyệt hảo.

"Linh a." Julian nhiệt tình mà tiến lên, muốn bắt tay Linh, "Sau này mọi người cùng nhau công tác, chúng ta liền hảo hảo ở chung." Ta tuyệt đối sẽ cho ngươi một ký ức phi thường vui sướиɠ, Julian đem nụ cười âm hiểm bao phủ dưới khuôn mặt.

Đối với tay Julian đưa ra, Linh căn bản không có ý tứ duỗi tay, tươi cười trên mặt Julian càng ngày càng giữ không được.

"Khụ." Carlisle thấy bầu không khí của hai người, khụ một tiếng, giảm bớt sự xấu hổ của Julian, "Linh, cậu theo bên cạnh Ám Thần Tọa hẳn là đã rất lâu?"

Linh không đáp lại.

Carlisle dù sao đã xem qua quá nhiều sự tối tăm gặp qua rất nhiều người miệng cứng, kiên nhẫn vẫn rất tốt, đối với việc Linh không trả lời cũng không giận, tiếp tục nói, "Như vậy cậu nhất định hiểu rõ yêu thích của Ám Thần Tọa." Tìm đúng điểm yếu, tiến vào tâm lý của đối phương, tiêu trừ kiên định của đối phương, điểm ấy tại trên tra tấn là rất hữu dụng, mà lúc này Carlisle cũng dùng đến, "Thần Tọa yêu cầu chúng ta dựa theo yêu thích của Ám Thần Tọa mà làm, lúc này đây chủ yếu phải dựa vào cậu."

Cao. Julian hiện tại phát hiện để cho Carlisle phụ trách phòng tra tấn là quá lãng phí, tên này hẳn là còn có thể kiêm chức làm thủ hạ của mình, đặc biệt vào hội nghị lần này, Carlisle rất thích hợp ra mặt giúp mình phân ưu.

Carlisle đang cùng Linh bắt chuyện còn chưa biết bản thân bị đồng sự nhắm vào, đang suy nghĩ biện pháp bóc lột sức lao động của hắn.

"Có thể bắt đầu công tác chưa?" Trong lúc Carlisle thao thao bất tuyệt, Linh rốt cục nói chuyện.

Lời nói của Carlisle bị lắp kín, hắn nói nhiều như vậy, người này liền chỉ có cái phản ứng này.

"Linh, thật đúng là tận lực a," Julian có qua có lại, giúp đỡ Carlisle giải quyết khốn cảnh.

"Bất quá, công tác vẫn là phải kết hợp nghỉ ngơi."

"Ta không cần." Linh quả quyết chối bỏ.

Julian cùng Carlisle đồng thời có xúc động trán muốn nổi gân xanh, bất quá, vẫn là cười nói, "Coi như thông cảm chúng ta đi, mấy ngày nay bề bộn chết." Julian rất thành khẩn mà nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." Carlisle phụ họa.

"Con kiến." Linh không lưu tình chút nào mà đánh giá.

Tên hỗn đản này, Ngũ Mang Tinh đồng thời mắng trong lòng.

Ngũ Mang Tinh đấu với Linh, hiệp thứ nhất, lấy việc Ngũ Mang Tinh không cách nào dùng thực lực làm ra phản kích chính xác mà thất bại. Ở thế giới kẻ mạnh làm vua này, không có thực lực liền không cần nói đến quyền, bọn họ bại bởi Linh tại điểm này vô lực phản kích.

"Linh, cậu thích dạng địa phương gì, tôi an bài phòng cho cậu." Hai người nam nhân thất bại, để cho Sofia ra mặt, lợi dụng chức vụ, chuẩn bị lời nói khách sáo.

"Không cần." Linh vẫn như trước rất không nể mặt.

"Thế này sao được, cậu dù sao cũng không thể vẫn luôn đi theo Ám Thần Tọa," Sofia vẫn tưởng rằng Linh vẫn là ở phòng của Đế, "Thần Tọa, cậu biết. . ." Sofia cười đến mờ ám.

"Không cần." Linh tựa hồ như không hiểu rõ mà đáp lại.

Sofia còn muốn nói cái gì, Linh nói ra lời nói dài nhất từ trước đến nay của hắn.

"An bài của chủ nhân cùng Tôn Hoàng đại nhân là ưu tiên trước nhất, hết thảy còn lại toàn bộ là dư thừa, Tôn Hoàng đại nhân bảo ta phối hợp các ngươi hành động, như vậy các ngươi liền làm tốt chuyện của các ngươi, trong lòng các ngươi nghĩ cái gì, ta biết, đơn giản là muốn trả thù ta," Làm trí năng ưu tú nhất, đi theo Vô Xá lưu lạc thế giới, gặp qua rất nhiều người cùng sự tình, hơn nữa có năng lực tư duy lô-gích siêu cường, làm cho các trí năng đối với nhân loại cũng hiểu rõ rất nhiều, Ngũ Mang Tinh không có hảo ý, Linh như thế nào phân tích không được.

"Chỉ cần các ngươi không trì hoãn công việc," Tuyệt đối là thái độ cao cao tại thượng của thượng cấp đối với hạ cấp làm cho tâm lý của Ngũ Mang Tinh phi thường không thoải mái. "Tùy tiện các ngươi trả thù như thế nào." Linh hào phóng mà nói.

"Được." Cùng bề ngoài bất đồng, Hill phi thường thẳng thắn một hơi đáp ứng.

Những người khác cũng như vậy, nếu tâm lý của bản thân đã bị người phát hiện, như vậy còn che giấu cái gì, đám người nhìn Linh, không chút nào che giấu địch ý của mình đối với Linh.

"Như vậy, Linh, liền chuẩn bị sẵn sàng đi, Ngũ Mang Tinh chúng ta sẽ cho ngươi một kinh nghiệm cộng sự suốt đời khó quên." Julian đại biểu Ngũ Mang Tinh muốn tuyên chiến với Linh. (Số khổ mà! =.=!)

"Các ngươi làm không được." Biểu tình của Linh không có biến hóa, thanh âm không có biến hóa, thế nhưng tự nhiên mà toát ra một loại cao ngạo, khinh thị nhìn Ngũ Mang Tinh như con kiến.

Ngũ Mang Tinh không tức giận, trong mắt một đám thiêu đốt ý chí chiến đấu mãnh liệt, bọn họ cũng hiểu rõ, ngôn ngữ là cứng nhắc cỡ nào, phải thành công trên mặt hành động mới hữu hiệu.

Một ngày này, là bắt đầu của cứu chuộc thế giới, cũng là ngày này, Ngũ Mang Tinh cùng Linh đối địch, chỉ tiếc, kết quả, chúng ta chỉ có thể nói, Ngũ Mang Tinh đã chọn sai đối thủ, đã định trước kết cục nhất định là bọn họ thất bại.

Lời tác giả: vì Ngũ Mang Tinh gạt lệ, bọn họ gặp phải nguy cơ thất nghiệp.