Chương 27

Chủ nhân trong miệng Linh là ai, người chưa bao giờ nghe Linh nói chuyện không biết, Tôn Hoàng là ai, có một bộ phận thành chủ thâm niên lại biết.

Mặc kệ là biết hay không biết, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía vị trí Linh khom người, mặc dù hành động của bọn họ bị kìm hãm, thế nhưng các loại hành động xoay người, quay đầu này vẫn có thể làm được.

Người tóc vàng, nhóm thành chủ rất quen thuộc, cho dù chưa từng thấy qua cũng nghe qua truyền thuyết nhiều năm như vậy, sợi tóc như ngưng kết từ ánh sáng, con ngươi màu vàng lạnh nhạt, trên gương mặt tuấn mỹ là lạnh lùng mang theo sự cô độc của vương giả, không thú vị nhìn chăm chú vào hết thảy. Nam nhân có được lực lượng của thần, ngồi ở trên Thần Tọa, thế nhưng lại là sự tồn tại vô tình nhất.

Sợi tóc màu vàng, con ngươi màu vàng, tùy ý mặc một chiếc áo sơmi vải bông màu trắng, nhẹ mỏng mềm mại, phần cổ áo trên cùng được kéo lại, đai lưng màu băng lam buộc trên thắt lưng, không có tác dụng buộc thắt lưng, mà chỉ là tùy ý làm trang trí, nhẹ phiêu phiêu mà rũ xuống hai dải.

Ngoại trừ trắng, vàng, lam không còn bất luận màu sắc nào khác, mà ba loại màu sắc này cũng là màu sắc của bầu trời, sắc thái thuộc về bầu trời quang đãng.

Người tóc đen có được đôi mắt đồng dạng thuộc về đêm, khuôn mặt tinh xảo tìm không thấy một tia tỳ vết nào, độ cung mà khóe miệng vẽ lên giống như thần, thế nhưng khí thế toàn thân xác thực hắc ám thâm trầm dứt khoát, rõ ràng không hiển hiện khí phách bức người gì, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác uy nghiêm của đế vương quân lâm đêm tối.

Y phục màu đen có cảm giác túc mục, từ đó có thể cảm giác được một loại hương vị thâm trầm, khi nhìn thấy, tâm tình không khỏi trầm trọng, dường như có cái gì đó đặt ở trong lòng, làm cho người ta không thể thở.

Hắc cùng ngân, màu sắc cấu tạo thuộc về đêm tối, hắc chính là bầu trời, ngân chính là quang huy của trăng sao.

Ánh sáng kim sắc, bóng tối thâm hắc, rõ ràng là hai loại tồn tại đối lập lẫn nhau, lúc này lại đứng cùng nhau, rõ ràng cảm thấy hòa hợp tươi sáng, nhưng lại quỷ dị như vậy. Ánh sáng hẳn là ấm áp, thế nhưng hóa thân của ánh sáng lại lạnh như băng, bóng tối nên tàn khốc, sủng nhi của bóng tối lại mang theo thương xót, dường như hai người đã hoán đổi thân phận.

"Thần Tọa, Ám Thần Tọa." Vẫn là Ngũ Mang Tinh thường xuyên nhìn thấy hai người nhất là bình thường nhất, nhìn thấy hai người cung kính mà kêu.

Xưng hô của Ngũ Mang Tinh vừa ra khỏi miệng, mặc kệ là biết hay không biết đều đã biết hai người này là ai. Tóc vàng chính là Quang Hoàng Thần Tọa được truyền lưu rộng rãi, tóc đen chính là một vị Người khống chế khác mới xuất hiện.

Trong lòng mọi người đột nhiên dâng lên tâm tình được cứu, thả lỏng tâm tình cùng trạng thái, lẳng lặng nhìn hai người ưu nhã từ trên bậc thang bước xuống.

Nam tử trương cuồng đứng ở nơi đó, dưới uy thế xuất trận của Tôn Hoàng cùng Đế có chút hoảng hốt, thậm chí sợ hãi, thế nhưng dã tâm điên cuồng, rất nhanh đã làm cho hắn có dũng khí giương mắt nhìn hai người, thế nhưng uy danh của Quang Hoàng Thần Tọa tồn tại đã lâu, nam tử trương cuồng vẫn không dám quá mức làm càn.

"Quang. . ." Nam tử trương cuồng nghĩ muốn nói trước tiên.

"Linh." Thanh âm của Tôn Hoàng đồng thời vang lên.

Không cần Tôn Hoàng nói thêm cái gì, Linh liền di chuyển, một cái lắc mình liền xuất hiện tại trước mặt nam tử trương cuồng, bàn tay đặt trên mặt nam tử trương cuồng, phát lực, mang theo nam tử trương cuồng chỉ trong một cái nháy mắt đã đem hắn ấn tới trên tường, bức tường yếu ớt bị lực đạo cực đại tập kích, từng đạo vết thương nứt ra giống như mạng nhện.

Thân thể thừa nhận trùng kích cực đại, nội phủ chấn động thụ thương, một cỗ tinh ngọt dâng lên trong cổ họng, miệng mở ra nương theo ho khan không cách nào khắc chế, dịch thể huyết hồng không chút nào lưu luyến mà chảy ra.

Linh buông tay ra, không để cho huyết dịch dơ bẩn của nam tử trương cuồng rơi trên người mình, y phục màu đen sạch sẽ gọn gàng.

Nam tử trương cuồng vô lực rơi xuống mà ho kịch liệt, máu tươi không ngừng chảy ra, một hồi lâu hắn mới khống chế được, ngẩng đầu nhìn Linh, thần sắc căm hận, không thể tin được, dữ tợn.

"Không, không có khả năng, ngươi hẳn là đã bị ký sinh, ngươi không nên còn có lực lượng như vậy." Nam tử trương cuồng vì áp lực đau đớn, gian nan rít gào.

Linh hờ hững.

"Tại sao, tại sao, ta không tin, năng lực của ta sẽ không mất đi hiệu lực, sẽ không." Nam tử trương cuồng ra sức đứng lên, sau đó phát động năng lực của mình, mọi người bị ký sinh bởi vì ý niệm của hắn, có một số người không thể chịu đựng được mà phát ra tiếng hét thống khổ. "Năng lực của ta không có thất bại," Vì tình hình như vậy, trên mặt nam tử trương cuồng lộ ra nụ cười vặn vẹo, sau đó nhìn về phía Linh, "Tại sao ngươi không có việc gì?" Nam tử trương cuồng rốt cục nghĩ đến chỗ không thích hợp.

Bởi vì hắn không phải người. Trong lòng Ngũ Mang Tinh vẫn nói như vậy, giờ khắc này, bọn họ một lần nữa xác định thân phận không phải người của Linh, nhưng có phải là người hay không, Linh rốt cuộc là cái gì, Ngũ Mang Tinh vẫn không biết.

"Sẽ không, lực lượng của ta là vô địch, ngươi không có khả năng không bị khống chế." Đúng vậy, lực lượng của hắn là vô địch, như thế nào có người không bị ảnh hưởng, không có khả năng có loại sự tình này, tuyệt đối không thể có loại tình huống này phát sinh. Nam tử trương cuồng chối bỏ sự thật, cho rằng bản thân hoàn toàn chính xác, ánh mắt cùng vẻ mặt đều lộ ra thần sắc điên cuồng.

"Vô địch," Thanh âm êm ái u nhiên làm cho cảm giác không thoải mái của mọi người bởi vì lời nói của nam tử trương cuồng điên cuồng mà sinh ra liền biến mất, không khỏi trầm tĩnh tại bên trong tiếng nói êm ái kia. "Thế giới này không có lực lượng là vô địch."

Mọi người nhìn hướng người nói chuyện, nam tử tóc đen kia, cũng là một Người khống chế.

Nam tử trương cuồng cũng chuyển tầm mắt tới trên người hai người bắt mắt nhất tại hiện trường, tươi cười lộ ra nơi khóe miệng vẫn là điên cuồng như cũ. "Người khống chế," Tại thế giới này, Đế không có bất luận một truyền thuyết nào, cho nên nam tử điên cuồng này mới có thể còn có được tâm điên cuồng, nếu như ở Đại Vị Diện đã nghe nói qua cái tên Ám Dạ Quân Vương của Vô Xá, lúc này có lẽ sẽ lựa chọn tự mình kết liễu.

"Ha ha ha ha ha ha," Nam tử trương cuồng cuồng tiếu, "Ngươi làm không được vô địch, không có nghĩa là ta làm không được," Cách nói tự phụ, cách nói cuồng vọng.

Tôn Hoàng vì thế mà trán khẽ nhíu, muốn ra tay, Đế ngăn cản hắn, Tôn Hoàng ngoan ngoãn thu tay lại, nói với Đế, "Đế, anh giải quyết hắn ta." Không thể để cho loại ti tiện này làm bẩn tay Đế.

"Được." Đế không phản đối. "Trước đó, để tôi đập nát tự tin cuồng vọng không có căn cứ của hắn."

"Được." Tôn Hoàng nở ra tươi cười rực rỡ, làm cho một đám người lần đầu tiên nhìn thấy trợn tròn mắt, đây là Quang Hoàng Thần Tọa, Quang Hoàng Thần Tọa mà trên mặt là nhàm chán, là hờ hững, đối với cái gì cũng không thèm để ý kia sao!? Hắn cũng biết cười, thế giới tận thế rồi sao!? Không, hiện tại đã là tận thế rồi. (=.=!!)

Mọi người hoàn toàn bị đả kích.

"Khặc khặc khặc khặc," Nghe được cuộc đối thoại của Tôn Hoàng cùng Đế, nam tử trương cuồng không sợ hãi, dã tâm bành trướng, tự tin quá độ đối với lực lượng của bản thân, đã làm cho tư duy của hắn hoàn toàn điên cuồng, phân không rõ tình hình. "Ta liền cho các ngươi biết lực lượng của ta vì sao là vô địch. Người khống chế dù có cường thịnh thế nào bất quá cũng chỉ là một người, đối mặt đại quân thú biến dị của ta, không chịu nổi một kích. Công kích đi, quân đội của ta, gϊếŧ bọn chúng, gϊếŧ hết tất cả bọn chúng, ha ha ha ha ha." Cho dù là Quang Hoàng Thần Tọa không phải không có biện pháp bắt đàn thú biến dị, nếu như Quang Hoàng Thần Tọa có biện pháp, như thế nào lại còn nhiều thú biến dị như vậy, nếu có biện pháp, Quang Hoàng Thần Tọa sớm đã chinh phục toàn bộ thế giới. (Chẳng qua ảnh lười mà thôi! =.=!)

Nam tử trương cuồng phát ra ý niệm, đàn thú biến dị vây xung quanh Eden bắt đầu công kích.

"Ngu xuẩn." Đế nhàn nhạt đánh giá.

"Lực lượng của ngươi khởi nguồn bởi thế giới," Nhìn thần sắc ngạo mạn của nam tử trương cuồng kia, Tôn Hoàng mở miệng, bắt đầu mở màn hoàn toàn đả kích nam tử trương cuồng, "Sinh ra dưới sự ràng buộc quy tắc của Pháp Tắc, được Pháp Tắc cho phép mà tồn tại, mà việc làm của Người khống chế, là khống chế Pháp Tắc, chỉ cần sửa đổi Pháp Tắc một chút, lực lượng của ngươi sẽ biến mất."

Nam tử trương cuồng sửng sốt một chút, thế nhưng còn chưa hiểu rõ.

Tôn Hoàng vươn tay phải, ngón trỏ nhấn một cái ở trên hư không, ưu nhã thong dong tựa như gẩy huyền cầm, thế nhưng mọi người có được dị năng, lại mơ hồ cảm giác được có cái gì đang thay đổi, có cái gì không giống.

Sau đó nam tử trương cuồng đột nhiên mất đi khí lực toàn thân tê liệt ngồi ở trên mặt đất, một thân đầy máu, khóe miệng huyết ô, rất chật vật. Mà đối lập với hắn chính là, mọi người nguyên bản không có khí lực, cảm giác được lực lượng cùng khí lực mất đi kia đã về lại trên người.

"Xem, rất đơn giản, chỉ cần di chuyển tay một chút, có thể làm cho lực lượng của ngươi biến mất, bởi vì ta không thừa nhận năng lực của ngươi." Nhìn nam tử trương cuồng tê liệt ngồi dưới đất, Tôn Hoàng lộ ra tươi cười hiếm thấy, tươi cười mang theo khinh thường, miệt thị, trào phúng, đó là chí cao tuyệt đối, sự tồn tại không cho phép làm trái.

"Sẽ không, sẽ không," Nam tử trương cuồng không tin, hắn không tin.

"Linh." Đế kêu trí năng của mình, "Để cho hắn xem chỗ dựa của hắn bị hủy diệt như thế nào."

"Vâng, chủ nhân." Linh khom người, trong ánh mắt vô ba lúc này hiện lên quang mang, đó là vô thượng sùng kính đối với chủ nhân, lúc này đây không cần hắn ra tay, chủ nhân vĩ đại cường đại của hắn đã mặc vào y phục đưa tang, liền mang ý nghĩa chủ nhân muốn đích thân động thủ, dấy lên tinh phong huyết vũ tại thế giới này.

Đám kiến thấp kém, hãy cảm thấy may mắn đi, bởi vì các ngươi có thể nhìn thấy phong tư cường đại khiến cho người ta tuyệt vọng của chủ nhân.

Tiếng nói của Linh vừa dứt, một màn ánh sáng cực đại liền xuất hiện trôi nổi ở trong hư không, bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng không có bất cứ sự không thoải mái nào, giống như đối mặt chính diện.

Mọi người đã có khí lực đứng lên, nhìn màn ánh sáng trong hư không, sau khi sóng gợn dập dờn trôi qua, hình ảnh xuất hiện.

Màn ánh sáng được chia làm nhiều mảnh nhỏ, bên trên, bên sườn, hình ảnh một số vị trí địa lý bất đồng hiện ra, thế nhưng hình ảnh mà màn ánh sáng biểu hiện không khác biệt nhiều, đều là hình ảnh thú biến dị sát hại nhân loại, nhân loại hăng hái phản kháng, bất đồng chính là chủng loại người, cùng thú biến dị.

"Thật sự là khó coi." Đế nói, bản thân dĩ vãng căn bản không có quan niệm đẹp xấu, thú biến dị đối với y mà nói bất quá chỉ là thực vật, thế nhưng trải qua sự hun đúc của Khắc Lạc Duy, sau khi bị những vật phẩm ban đầu tuyệt đối không có mỹ cảm của Cảnh ảnh hưởng, đối với đẹp xấu, Đế đã có tiêu chuẩn phán định rất bình thường. (Của Cảnh là rất bất bình thường! =.=)

Hiện tại những thú biến dị xuất hiện trong màn ánh sáng, cực đại, dị dạng, có lớp vỏ dính nhầy nhầy trơn trượt, tuyệt đối là xấu xí, Diệp Tắc La lúc ban đầu của Cảnh mặc dù so với chúng nó càng xấu hơn, thế nhưng không có cảm giác buồn nôn của thú biến dị.

"Nếu như Khắc Lạc Duy ở đây, nhất định sẽ không chút khách khí mà diệt sạch toàn bộ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ một con nào, Cảnh cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn bắt một con đi nghiên cứu. Điểm này ta rất tán thành, ta rất lo lắng, không biết thẩm mỹ của Cảnh có thể bởi vì nhìn mấy thứ này mà trở nên càng thêm. . ." Đế nghĩ tới, sau đó lắc đầu, "Cho nên, những thứ này vẫn là biến mất toàn bộ thì hơn."