Chương 31

"Đế, anh là đồng bạn của em," Cái khác bản thân hiện tại còn chưa có được, "Lấy được sự tán thành của em, em cho phép anh tiến vào lĩnh vực của em, thừa nhận khí tức của anh, tin tưởng anh, có được không?" Thanh âm trầm thấp của Tôn Hoàng là ngữ khí cầu xin.

Đế dựa vào ngực Tôn Hoàng, nghe tiếng tim đập của Tôn Hoàng, đối với lời nói của Tôn Hoàng trầm mặc, đúng vậy, là bản thân nhận lời, như vậy thì tuân thủ thôi, nếu như sai lầm, cũng chẳng trách ai, cho nên Đế nói, "Được."

Tôn Hoàng thẳng dậy, yên lặng nhìn Đế.

"Bây giờ quay về giường của chính anh." Đế cười nói. (Ha ha..., anh ko lợi dụng đc nhá!)

Trên mặt Tôn Hoàng có vẻ xấu hổ trong nháy mắt, hắn vừa rồi là nghĩ muốn tiến thêm một bước bò lên trên giường của Đế, không nghĩ tới bị Đế nhìn thấu, Tôn Hoàng bất đắc dĩ đành phải không nỡ mà thối lui, đứng dậy trở lại trên giường của mình.

Đế nhắm mắt lại, tận lực thả lỏng bản thân, làm cho bản thân tiến vào trạng thái ngủ.

Mà Tôn Hoàng không nhắm mắt, nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt của Đế, không dời, khóe miệng vẫn duy trì góc độ quyến luyến.

Đế đi vào giấc ngủ, Tôn Hoàng lại một đêm không nhắm mắt, giống như thủ hộ mà nhìn chăm chú vào Đế, có hắn ở đây, không ai có thể thương tổn Đế, có hắn ở đây Đế không cần đề phòng, có hắn ở đây Đế có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Khi Đế mở mắt, liền nghe được câu ân cần thăm hỏi ôn nhu bên cạnh. "Sớm an, Đế."

Quay đầu, nhãn tình của Đế không có một tia mê man, nhìn Tôn Hoàng trên một cái giường khác, đồng dạng ân cần thăm hỏi, "Sớm an." Sau đó đứng dậy. Đối với Tôn Hoàng có ngủ yên hay không, Đế không để ý, bởi vì so với không lưu ý Tôn Hoàng, Đế rất rõ ràng lấy cấp độ của Tôn Hoàng, không ngủ được, một chút liên hệ cũng không có, huống chi hiện tại Đế đối với Tôn Hoàng cũng không thể nói là quan tâm.

Ngày đầu tiên của thế giới mới, hết thảy của ngày hôm qua đều là chân thật, khi rạng sáng đã tới, hết thảy những điều đó đều không biến mất giống như huyễn cảnh.

Mọi người một đêm chưa ngủ dưới ánh mặt trời vui mừng mà nhìn mặt đất được màu xanh biếc bao trùm, dòng sông trong suốt, dãy núi xa xa, bầu trời xanh thẳm cùng mây trắng biến hóa, như thế nào cũng xem không đủ, thấy thế nào cũng cảm thấy mỹ lệ, trên đời này như thế nào sẽ có thứ sinh động tuyệt mỹ như vậy a. Trên mặt mỗi người đều là tươi cười.

Hai hán tử khôi ngô ngồi xổm cùng một chỗ, nhìn một đóa cúc non nở rộ, thân khô mềm mại, nhan sắc phấn trắng, có vẻ mềm mại mà yếu ớt. Các nam nhân thở mạnh cũng không dám thở ra mà nhìn đóa hoa kiều nhược kia, mang theo nụ cười ngu đần, một người trong đó duỗi tay muốn chạm một chút đến đóa hoa mảnh mai kia, nhưng lại bị người bên cạnh nặng nề đánh tránh ra. Mắt người nam tử kia lộ ra hung quang, ý vị không nói cũng hiểu. Nam nhân cười mỉa thu hồi tay, mang theo tươi cười ngây ngốc tiếp tục nhìn những bông hoa kia. (*ba chấm*! =.=|||)

Bờ sông, một người nam nhân do dự mà đứng, bàng hoàng hồi lâu mới vươn hai tay run rẩy dò xét hướng lòng sông, rồi lại ngừng lại khi sắp sửa chạm vào mặt nước, nghiêm túc nhìn hai tay của mình, vì vết bẩn trên tay mà cau mày. Một người nữ nhân bước nhanh tới, đưa cho nam tử một cái khăn lông trắng tinh khiết đắt tiền, nam nhân tiếp nhận, rất thận trọng mà lau chùi hai tay của mình.

Sau khi lau hết lại để cho nữ nhân giúp đỡ kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề, nam nhân chậm rãi ngồi xổm xuống, đem tay thả vào trong nước, xúc cảm của nước sông mát lạnh phủ lên làm cho tâm tình của nam tử thả lỏng xuống. Cẩn thận vốc nước lên, cẩn thận phòng ngừa nước rớt xuống mặt đất, chậm rãi đem nước uống cạn, cảm thụ được vị ngọt lưu luyến tại trong khoang miệng kia.

"Ngọt." Đem nước trong tay uống cạn, nam nhân kích động hô lên với nữ nhân đang mang tâm trạng thấp thỏm bên người.

Trên mặt nữ nhân nguyên bản khẩn trương cũng lộ ra tươi cười vui sướиɠ, muốn tự mình thể hội một phen, nam nhân ngăn nữ nhân lại, đem khăn lông đưa cho nữ nhân. Nữ nhân ngượng ngùng mà cười cười, đem tay lau sạch, sau khi thể hội được vị ngọt của nước sông, lộ ra vui sướиɠ từ đáy lòng.

Loại biểu tình quý trọng này, bảo trì một đoạn thời gian rất dài trong nhân loại sống sót, dù sao sự an bình này cũng là có được không dễ a.

Lấy tính cách dễ quên của nhân loại, loại quý trọng này có thể bảo trì bao lâu đây.

Bất đồng với sự cẩn cẩn dực dực của những người khác, cuộc sống của Đế cùng Tôn Hoàng không có bất cứ biến hóa gì. Tôn Hoàng vẫn là Tôn Hoàng mặc kệ mọi chuyện, chỉ là đem mọi chuyện hoàn toàn giao cho Linh, Linh trở thành đầu não của Vườn Eden (= Vườn Địa Đàng, tính để Vườn Địa Đàng nhưng như thế sẽ bấp bênh danh từ với những chương khác, đành vậy!), ngoài hắn cùng Đế ra là người có địa vị cao nhất ở Vườn Eden.

Ngũ Mang Tinh mới biết được nguyên lai Linh thực sự không phải nhân loại, mà là hệ thống trí năng, biết bao cảm khái một phen Người khống chế không gì làm không được.

Đế càng thêm không có hứng thú nhúng tay vào mọi chuyện của Vườn Eden, cùng Tôn Hoàng cùng nhau hưởng thụ sự yên bình khó có được.

Ban đêm, Tôn Hoàng đánh bạo ôm lấy Đế thưởng thức biển sao lấp lánh.

"Đế, chúng ta đi du lịch đi." Tôn Hoàng đột nhiên đề nghị.

Đế tựa vào ngực Tôn Hoàng, tùy ý mà nói, "Thế giới này có cái gì đáng giá xem?"

"Không phải thế giới này." Tôn Hoàng nói như vậy, "Đế, chúng ta đi xem phản ứng của nhân loại trước sau hủy diệt của thế giới khác." Đây là đề nghị của Tôn Hoàng, đề nghị lạnh lùng đem sinh tử tồn vong làm trò chơi.

"Đề nghị không tồi." Đế hăng hái. "Tôi đồng ý."

Nét tươi cười của Tôn Hoàng thoáng cái trở nên hăng hái bừng bừng, sau đó tinh đồ tràn đầy xuất hiện trước mặt hai người. (Bắt đầu chuyến hành trình "kỳ lạ" của 2 anh! =_=)

"Chính là cái này." Đem một cái tinh đồ trong đó phóng đại, Tôn Hoàng chỉ vào tinh cầu xanh lam nhạt nói. "Tinh cầu này hiện tại gần đến thời khắc hủy diệt nhất, Đế, chúng ta đi nơi này trước."

Nhìn thoáng qua khối tinh cầu xinh đẹp giống như ngọc bích kia, trôi nổi trong vũ trụ tối đen phản xạ lam quang ôn nhu, là yên tĩnh an tường như vậy, thế nhưng có ai biết tinh cầu này đã tràn ngập nguy cơ đây.

"Có thể." Đế mỉm cười đáp ứng, "Dựa theo thời gian của tinh cầu này mà tính toán, nó hẳn là còn thời gian mười năm."

"Chỉ cần chuyển động một chút tiến độ thời gian của nó là được." Mặc dù thời gian của hắn cùng Đế là vô hạn, thế nhưng hắn cũng không muốn chờ mười năm như vậy.

Khi Tôn Hoàng đang chuẩn bị động thủ, Đế ngăn hắn.

"Làm sao vậy?" Tôn Hoàng hỏi.

"Nếu muốn xem biểu hiện của nhân loại trước sau hủy diệt, như vậy dung nhập tinh cầu kia, đến gần nhân loại nơi đó mới là phương thức thưởng thức tốt nhất." Đế trả lời.

Tôn Hoàng gật đầu, quả thật. Đế của hắn thật sự rất thông minh, Tôn Hoàng âm thầm ca ngợi dưới đáy lòng. (=_=", nịnh khϊếp!)

"Mỗi thế giới, người bình thường đều không có tư cách biết chân tướng, muốn thấy hoàn toàn, vẫn là đến giao tiếp cùng những nhân viên chính phủ biết chân tướng mới được, cho nên chúng ta hẳn phải có thân phận địa vị tương ứng, để cho chúng ta tại lúc hạo kiếp đến có lý do tồn tại hợp lý." Đế phân tích.

Tôn Hoàng vừa nghe vừa gật đầu, đối với một từ "chúng ta" của Đế trong lúc vô tình nói ra híp híp mắt. (Thỏa mãn ấy mà!)

"Đế, em nói như thế nào chúng ta liền làm thế ấy." Tôn Hoàng một chút ý kiến phản đối cũng không có.

"Linh." Câu nói tiếp theo của Đế làm cho vẻ mặt của Tôn Hoàng suy sụp.

Lại là Linh, Đế có thể mỗi lần nghĩ đến cái gì đều nghĩ đến mình trước tiên hay không a?

"Chủ nhân." Linh hiện thân, trầm mặc mà tiếp nhận ánh mắt bất thiện đến từ Tôn Hoàng, cung kính hành lễ về phía hai người, "Tôn Hoàng đại nhân."

"Thu thập tư liệu tin tức về thế giới này." Đế ra lệnh.

"Vâng."

Không bao lâu, màn ánh sáng xuất hiện rậm rạp trước mặt Đế cùng Tôn Hoàng, tư liệu giản giới bày ra bên tay Đế cùng Tôn Hoàng.

Thế giới do vài trăm quốc gia cấu thành, trình độ khoa học kỹ thuật cùng trước tận thế không khác biệt nhiều, hệ thống đại khái tương đồng, đã phát triển tới xã hội dân chủ.

Lật xem giới thiệu của các quốc gia, Đế lựa chọn một quốc gia có trình độ kinh tế cao nhất, chế độ tự do, dân cư giàu có chiếm giữ tuyệt đại tỉ trọng của thế giới, chiếm địa vị tuyệt đối ở thế giới kia.

"Thiết trí thân phận thích hợp của chúng ta tại quốc gia này." Đế ra lệnh.

Lời sai khiến của Đế làm cho tâm tình của Tôn Hoàng cấp tốc tăng trở lại.

"Vâng, chủ nhân." Linh bắt đầu hoạt động.

"Sau đó sản nghiệp, tài phú." Đế thuần thục mà xếp đặt những điều cần thiết.

"Đế rất thuần thục a." Tôn Hoàng có chút hiếu kỳ.

"Đã làm rất nhiều lần." Đế tùy ý mà đáp, khi cùng nhóm đồng bạn ở cùng nhau, bọn họ cũng sẽ bởi vì nhiệm vụ mà cần thiết dung nhập thế giới nào đó.

Tôn Hoàng không truy vấn tiếp.

Tất cả xếp đặt rất nhanh hoàn thành.

Màn ánh sáng đông đảo biến mất, chỉ để lại tinh đồ của tinh cầu màu lam lúc ban đầu.

"Đến thời gian thế giới kia có người biết tận thế mới dừng, nếu như không có, như vậy chúng ta liền để cho bọn họ biết, hai năm trước tận thế làm hạn định." Đế quyết đoán mà quyết định.

Tôn Hoàng phất tay, làm cho hình ảnh mặt phẳng trở nên lập thể, vươn tay phải, nhẹ nhàng chuyển theo phương hướng thuận chiều kim đồng hồ.

"Tôn Hoàng đại nhân." Linh đang tiếp nối hệ thống lên tinh cầu kia lên tiếng.

Màn ánh sáng trong suốt lập tức hiện ra, bọn họ nhìn thấy người của thế giới kia đã biết tận thế đã tới. Ngón tay của Tôn Hoàng nhẹ nhàng vẽ động trên mặt ngoài của màn ánh sáng, nội dung trên hình ảnh nhanh chóng diễn biến, chính phủ của thế giới kia bắt đầu áp dụng đối sách, cũng che giấu người thường, nghiêm mật phong tỏa tin tức.

"Tìm tới cửa a." Tôn Hoàng nhìn một quan viên chính phủ đang đi đến nơi xếp đặt chỗ ở của Đế cùng hắn. "Đế, chúng ta đi thôi." Buông tay của mình, tinh cầu màu lam khôi phục lại dòng chảy thời gian.

Đế cười đáp lại, "Được."

Hai người biến mất tại chỗ.

Người của Ngũ Mang Tinh không biết Thần Tọa của bọn họ đã rời khỏi Vườn Eden, thậm chí không có ở trên thế giới này, qua một đoạn thời gian, Sofia hỏi, Linh không giấu diếm, mọi người mới biết được.

Không hổ là Người khống chế a, ngay cả du ngoạn đều là đi ra ngoài không gian. Ngũ Mang Tinh kính ngưỡng vô hạn, sau đó gặp vướng mắc giữa trùng kiến gia viên cùng kiến thức ngoài không gian, mặc dù hiện tại còn chưa hiểu rõ, thế nhưng từ khi biết Linh chỉ có trách mắng, cảm giác sợ hãi đối với Linh của những thành chủ đã không còn thành thị chỉ có thể quy vào Vườn Eden kia giảm xuống rõ ràng, mà Ngũ Mang Tinh bọn họ là số ít người biết được thực lực của Linh đã nhắc nhở nhưng không cách nào làm cho người ta tin tưởng. Dân cư của thế giới này đã đủ ít rồi, tiếp tục bị Linh gϊếŧ chết quá nhiều cũng không tốt, ít nhất cũng chờ đến khi bọn họ chế tạo ra đủ người a, Ngũ Mang Tinh chỉ có thể bị kẹp ở giữa Linh cùng những thành chủ vô tri đó, phối hợp cân bằng, bi ai thay không biết mà ở giữa hiện thực cùng thần bí, lựa chọn hiện thực.

Mà tinh cầu Tôn Hoàng cùng Đế đi tới sẽ thế nào đây? Là giống như thế giới này đạt được tân sinh, hay là tiếp tục hướng tới diệt vong.