Chương 35

Bước ra cửa xe, Đế cùng Tôn Hoàng ưu nhã đi đến cửa lớn hội trường, hộ vệ đưa lưng về phía xe nhìn không thấy bộ dáng của bọn họ, các phóng viên ngoài cửa sắt của sở hội nghị cho dù dùng camera bội số lớn cũng không thấy được bộ dáng của hai người, chỉ là một mạt màu vàng kim rực rỡ lướt qua màn hình, trong nháy mắt biến mất, không dẫn tới chú ý, chỉ bất quá là một mái tóc vàng thường thấy, mặc dù còn chói mắt hơn so với ánh nắng rực rỡ, nhưng cũng không phải là tin tức gì.

Người của ngoại giới không thấy được, ở bên cạnh màu vàng kim chói mắt đó, một mạt màu đen thâm trầm bị các thủ vệ cao lớn mặc y phục màu đen xung quanh bao phủ.

Ngược lại là nhân viên nghênh đón ở cửa ngốc lăng nhìn hai nam tử chậm rãi đi tới kia, một người quang minh, một người hắc ám, dung mạo tuấn mỹ bất đồng phong cách đồng dạng xuất sắc đến mức khiến cho người ta nín thở, hai người đồng dạng tản ra khí thế mãnh liệt, làm cho tất cả ánh mắt chỉ có thể dừng lại trên người hai người, ngay cả tư duy cũng dừng trên phong thái của hai người này, quên luôn công tác của mình.

Cũng may là, lần này lái xe cho Đế cùng Tôn Hoàng chính là Boer, bởi vì hội nghị lần này nội dung chủ yếu là về việc hợp tác Đế đề xuất, chính phủ liệt y vào nhân vật chủ yếu, phái Boer từng có trao đổi với Đế phục vụ cho hai người.

Dù sao số lần nhìn thấy nhiều, đã quen với mị lực không phải người của hai người, nhìn thấy nhân viên công tác thất thần cũng rất thông cảm, chính hắn cũng từng trải qua như vậy, may là đã kinh thán qua nhiều lần, loại phản ứng kinh diễm kia trên cơ bản đã không còn.

Boer sau khi đóng lại cửa xe, theo sau bước tiến của hai người, nhìn thấy tình huống của nhân viên công tác nên chủ động tiến lên đánh thức bọn họ, nhân viên công tác phản ứng lại, có chút hỗn loạn bắt đầu công việc.

Đầu tiên là kiểm tra thư mời của hai người, không có vấn đề, bước thứ hai là thả người vào cửa, để cho bọn họ thông qua dụng cụ kiểm trắc, không có vấn đề, kế tiếp là kiểm tra thân mình, ý nghĩa muốn đυ.ng chạm thân thể hai người.

Tôn Hoàng thế nào sẽ để những con người nhỏ bé này đυ.ng chạm Đế của hắn, thôi miên đại quy mô, làm cho bản thân cùng Đế thông qua lần kiểm tra này.

Kiểm tra hoàn thành, dưới sự dẫn dắt của Boer, hai người xuất phát đến phòng hội nghị. Dọc theo đường đi, người nhìn thấy Tôn Hoàng cùng Đế đều là một loại phản ứng, ngốc lăng, si ngốc, dừng lại động tác, tầm mắt ngây ngốc đi theo thân ảnh hai người.

Cửa lớn của phòng hội nghị cũng mở rộng, nhân viên cũng chưa đến đông đủ, quốc gia cùng xí nghiệp trực thuộc ngồi cùng một chỗ, đặc biệt chính là tập đoàn Đế Hoàng làm người đề nghị có hai vị trí là ở vị trí đầu tiên cùng đoàn với các thủ lãnh quốc gia.

Người tham gia trường hội nghị này, toàn bộ đều là người biết chuyện, bọn họ đã sớm biết đề tài thảo luận, cũng đồng ý tham dự kế hoạch này, đại hội lần này cũng bất quá chỉ là phân phối nhiệm vụ, phối hợp thực lực các phương diện, dùng lực lượng lớn nhất, tốc độ nhanh nhất, tận khả năng cứu vớt càng nhiều người. Tại dạng thời khắc này, cho dù người lãnh khốc thế nào cũng phải thỏa hiệp, bằng không chính là đang đối đầu với cả thế giới, không cần ngày tận thế tới, cũng sẽ diệt vong.

Người đã tới hội trường, cùng người quen biết nói chuyện, thế nhưng ánh mắt cùng ngữ khí lại không có bao nhiêu nồng nhiệt, ngược lại là sự khổ sở đồng bệnh tương liên, đúng vậy, người nào sẽ vào lúc biết thế giới đã sắp chung kết cười nói với người cũng đồng dạng biết chuyện, đủ các loại lời nói như "Hắc, thế giới sắp bị hủy diệt rồi, ngươi có tính toán gì không?". Hết thảy điều này không phải chuyện đùa, mà là đã chân thực xảy ra.

Khe khẽ nói nhỏ tại phòng hội nghị dùng ngôn ngữ bất đồng vang lên. Một hồi, người đối mặt cửa nói chuyện đột nhiên đình chỉ nói chuyện, miệng mở ra, vẫn duy trì vẻ mặt nguyên lai lăng lăng nhìn, khiến cho những người khác chú ý, nhìn về phía cửa, trở nên giống như những người trước đó.

Đế cùng Tôn Hoàng đối với phản ứng của mọi người là đạm mạc, không quan tâm, Boer cũng tập mãi thành quen, dẫn người tới chỗ ngồi, sau đó ngồi ở phía sau hai người, hắn là người biết chuyện, hơn nữa đảm nhiệm làm người liên lạc với Đế cùng Tôn Hoàng, cho nên hắn có thể không cần rời khỏi phòng hội nghị.

Sau khi Đế cùng Tôn Hoàng ngồi xuống không lâu, người ở đây đều là phần tử tinh anh của thế giới, rất nhanh đã hồi thần lại, thấy vị trí hai người ngồi, cũng liền biết thân phận của hai người.

Đây là hai vị đổng sự của tập đoàn Đế Hoàng, thật đúng là xuất chúng, không, xuất chúng cũng chưa đủ để hình dung phong thái của hai người này, bọn họ đều là người thấy qua việc đời, trong thế giới giải trí phát triển này, không có minh tinh nào có được sự tuấn mỹ tuyệt luân của hai người này, đó là mị lực đủ để khiến cho hết thảy phải u ám thất sắc, cảm giác tồn tại mãnh liệt khiến cho người ta không dời được đường nhìn, nếu như hai người này đi làm minh tinh, như vậy người trên thế giới đều sẽ không đi xem những người khác nữa, bọn họ có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt.

Khó trách bọn họ ẩn núp không ra, dung mạo như vậy, còn có quyền thế địa vị, đủ để khiến cho bất cứ nữ nhân nào điên cuồng, thế nhưng trên đời này có nữ nhân nào có thể xứng được với hai người này, ngoại trừ bọn họ, bất cứ một người nào khác đứng bên cạnh một người trong bọn họ đều sẽ chỉ là làm nền, thậm chí ngay cả làm nền cũng sẽ bị người xem nhẹ.

Bất quá, có phải tuổi có chút quá trẻ hay không? Người ở đây toàn bộ đều có cảm giác như vậy.

Phòng hội nghị lại lần nữa bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, bất quá chủ đề lần này toàn bộ đều là Đế cùng Tôn Hoàng.

Đế đối với hết thảy căn bản không để tâm, Tôn Hoàng ngoại trừ Đế cũng không quan tâm bất cứ chuyện gì, bất quá hắn đối với việc những người này tự tiện nghị luận về Đế của hắn vẫn là rất khó chịu, nếu như không phải Đế có kế hoạch, Tôn Hoàng rất muốn huyết tẩy hội trường.

Người tham gia hội nghị lục tục đến, đồng dạng khi nhìn thấy Đế cùng Tôn Hoàng ngồi ở chỗ kia, phát ngốc, thậm chí có người còn cảm giác thấy bản thân đang nằm mơ, hung hăng nhéo mặt mình, còn có người khi nhìn thấy sự thần thánh bá đạo tựa như thần ánh sáng của Tôn Hoàng, còn có nụ cười mang theo thương xót từ bi của Đế mà tưởng lầm là thần đã giáng lâm nhân gian, tới cứu chuộc thế nhân, ngay tại chỗ quỳ gối trên mặt đất sám hối tội lỗi của nhân loại.

Người tham dự hội nghị hai mặt nhìn nhau, sau đó không chút khách khí mà cười rộ lên, cười là một loại hành vi có ma lực, không khí của hội trường bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hơn.

Lại một lát sau, người tham gia hội nghị đã đến đông đủ, cửa lớn nặng nề bị đóng lại, tiếng vang trầm lắng trang trọng kia, khiến cho sự nhẹ nhõm lần nữa khôi phục lại sự trầm ngưng, tất cả mọi người thu hồi gương mặt cười đùa, nghiêm túc lên.

"Phi thường cảm tạ sự tham gia của các vị." Nam tử làm chủ tịch đương nhiệm của chính phủ liên hiệp thế giới bắt đầu nói chuyện, thông qua dụng cụ phiên dịch tiên tiến, người ở đây đều nghe được rõ ràng, "Các vị ở nơi đây đều biết nhân loại chúng ta sẽ nghênh đón một hạo kiếp thật lớn, thời gian là cực kỳ gấp gáp, tôi cũng sẽ không tiếp tục nói nhảm, chúng ta trực tiếp tiến vào đề tài thảo luận, mau chóng giải quyết mọi chuyện, cứu nhiều thêm được một số người."

Lời nói của chủ tịch không người nào phản đối.

"Thế nhưng, tại nơi đây tôi còn muốn cảm tạ Đế . Lạp Pháp tiên sinh của tập đoàn Đế Hoàng, nếu như không phải đề nghị của ngài, cho dù chúng tôi còn sống, chúng tôi vẫn sẽ bị áy náy hành hạ cả đời, phải biết rằng, có nhiều người chết đi như vậy, mà bản thân lại sống sót, loại cảm giác này thực không dễ chịu." Chủ tịch thẳng thắn thành khẩn nói ra suy nghĩ của mình.

Đế mỉm cười, chủ tịch này cũng xem như là một nhân vật, hắn sở dĩ nói như vậy, bất quá là vì muốn gợi ra sự cộng minh của những người khác, khiến cho sự thiện lương trong lòng người ta chiếm cứ thượng phong, như vậy lần hội nghị này có thể sẽ không có sóng gió mà nhanh chóng hoàn thành, dù sao một chút khẩn thiết cùng cảm động của nhân loại, rất dễ dàng bị lãng quên.

"Cho nên tôi cảm tạ sự vô tư cùng thiện lương của Lạp Pháp tiên sinh ngài, ngài hẳn là biết ngài sẽ tổn thất bao nhiêu lợi ích?" Chủ tịch đối mặt hỏi Đế, nói là tiến vào chủ đề, thế nhưng chủ tịch lại không đem trọng tâm câu chuyện đưa đến trên chủ đề.

"Lợi ích." Thanh âm êm ái u nhiên mang theo tiếng cười trầm thấp, êm tai dễ nghe, "Khi thời khắc sau cùng đến, lợi ích đều sẽ biến mất, cần gì để ý." Lời nói thể hiện không hề gì, là thật không quan tâm, thế nhưng ở trong tai mọi người, lại có vẻ hào hiệp.

Chủ tịch dừng lại một chút, sau đó nói, "Đối với sự cống hiến của Lạp Pháp tiên sinh, chúng tôi sẽ không quên, sau khi vượt qua lần kiếp nạn này, Lạp Pháp tiên sinh, chúng tôi sẽ bồi thường." Chủ tịch đặt xuống một tờ chi phiếu trống, thế nhưng lại khiến cho những kẻ có tiền tham dự hội nghị sáng mắt lên, đúng vậy, tại trước ngày diệt vong tổn thất một chút, dù sao khi hạo kiếp tới hết thảy đều sẽ hóa thành hư vô, mà bồi thường sau ngày diệt vong hiển nhiên là ích lợi càng lớn hơn.

Chủ Tịch cười nhìn sự biến hóa của các nhà xí nghiệp, mục đích của hắn đã đạt được, những nhà xí nghiệp này sẽ không tính toán lợi ích hiện tại mà bắt đầu hoàn thành kế hoạch. Về phần bồi thường, chính phủ đương nhiên sẽ cho, bất quá, ai biết sau ngày diệt vong là tình huống gì, bọn họ không cách nào cam đoan, chỉ cần những người này còn sống, tự nhiên có thể nhận được bồi thường, cụ thể là cái gì, cũng phải xem tình huống khi đó.

Đế nhìn hết thảy, một chút cũng không kỳ quái đối với sự thuần thục với chính trị cùng sự nắm chặt với lòng người của chủ tịch, nếu như không như thế, cũng ngồi không được vị trí này, thậm chí từ địa vị tựa như con rối phát triển đến nắm được một bộ phận thực quyền bây giờ.

Chính trị của nhân loại, ở dạng thời khắc này cũng vẫn không quên quyền thế của chính mình, là bi ai hay là cố chấp đây? Đế chỉ mỉm cười nhìn, cũng giống như Tôn Hoàng, cao cao tại thượng mà nhìn nhân loại ở trước mắt trình diễn hài kịch, lạnh lùng không chút cử động, tựa như thần nhìn xuống thế sự biến hóa tang thương, cự tuyệt không dành cho cứu chuộc.

Trường đại hội này nhanh chóng được đẩy mạnh, chỉ dùng thời gian một tuần đã đem hết thảy phân công rõ ràng rành mạch, vị trí nơi xưởng đóng tàu cũng phân bố hoàn thành, đối với các loại vấn đề sẽ xuất hiện cũng làm tốt chuẩn bị ứng đối.

Sau khi tan họp, mấy vị biết chuyện đã bắt đầu hoạt động của bọn họ, chính phủ cũng bề bộn về kế hoạch của chính mình.

Dưới tình huống người bình thường không hề có cảm giác, thế giới lặng yên phát sinh biến hóa, các loại khoa học kỹ thuật kiểu mới cùng lý luận trên báo chí tầng tầng lớp lớp, thế nhưng không ai phát hiện, các xí nghiệp cao cấp lớn đã không còn cho ra đời các sản phẩm mới nữa, cũng không chú ý tới vì sao khu vực đất liền sẽ có xưởng đóng tàu xuất hiện. Càng thêm sẽ không chú ý tới, tại phụ cận xưởng đóng tàu, được xây lên rất nhiều biệt thự xa hoa.

Có một bộ phận người phát hiện những đặc thù này, thế nhưng trong tin tức bị giám thị, những phát hiện này đã biến mất trong dòng số liệu, nhìn không thấy được bóng dáng, thế nhưng cũng không thiếu người có bản lãnh phát hiện ra sự thực từ trong những dấu vết, chỉ là người như thế quá ít.

Cười, giận, ăn cơm, ngủ, đi làm, tan ca, cùng người nhà đi làm, cùng hài tử chơi đùa, có khi oán giận vài hành vi của chính phủ, vật giá leo thang, giá vàng tăng cao, cùng oán giận đối với kẻ có tiền, cuộc sống chính là đơn giản như vậy, đơn giản từng phút từng giây trôi qua, thời gian hai năm cứ như vậy qua đi.

Cách thời gian hạo kiếp đến không tới nửa năm, mà hết thảy chuẩn bị đã gần đến giai đoạn kết.