Chương 37

"Ông nói cái gì?" Thủ lãnh quốc gia phẫn nộ gầm rú, đem tư liệu trên tay trọng trọng đập lên trên bàn công tác rắn chắc phát ra âm lượng tựa như rít gào.

Mà nhà khoa học thừa nhận lửa giận đến từ thủ lãnh quốc gia, yên lặng thừa nhận, chuyện này hắn cũng không muốn, thế nhưng phát sinh quá đột nhiên.

"Ông hẳn là biết tầm quan trọng của kế hoạch này, tất cả chuẩn bị toàn bộ đều nghiêm khắc dựa theo bảng thời gian các ông xếp đặt mà tiến hành, thời gian hai năm, tất cả nhân viên công tác đều tăng ca tăng giờ làm, mới có tiến triển hiện tại, thế nhưng như thế này còn chưa đủ, may là chúng ta còn có thời gian, còn có thời gian nửa năm, mà ông hiện tại nói cho tôi biết, thời gian nửa năm kia biến mất, chúng ta chỉ còn lại có ba ngày." Thủ lãnh tiếp tục rống giận.

"Chúng tôi rất xin lỗi, chúng tôi là nhà khoa học, cũng không phải thần, chúng tôi không cách nào dự tính loại trạng thái này sẽ chuyển biến xấu kịch liệt như thế." Nhà khoa học đau xót nói. "Ngài, hiện tại đã không phải là thời điểm truy cứu nguyên nhân, chuyện đã phát triển đến bước này, xin sớm chấp hành kế hoạch đi." Nhà khoa học thỉnh cầu nói.

Thủ lãnh ngồi trở lại vị trí, nhắm mắt lại, đúng vậy, hiện tại không phải thời gian truy cứu trách nhiệm, hết thảy đều phải nhanh.

"Mở ra mạng lưới, triệu tập tổ chức hội nghị thông tin các quốc gia." Thủ lãnh ra lệnh nói.

"Vâng." Nhân viên công tác bắt đầu bận rộn lên.

Không bao lâu sau, thủ lãnh các quốc gia mang sắc mặt trầm trọng xuất hiện, các nhà khoa học tinh anh thủ hạ của bọn họ đã báo cho biết tình huống khẩn cấp trước mắt.

"Các vị, kế hoạch sẽ bắt đầu sớm." Ngữ khí bi ai, trầm trọng như thế.

Không người nào phản đối, thế giới bắt đầu chuyển động.

Vật tư cơ bản tại thời điểm bắt đầu kế hoạch đã được đặt ở vị trí gần đó, rất nhanh đã được đưa đến chỗ mục đích, người thường phát hiện, phi cơ không ngừng bay qua bầu trời.

Từng đàn từng đàn hải quân trong thời gian hai năm được huấn luyện đặc thù cũng được phái đến chỗ mục đích của bọn họ, trước khi đến chỗ mục đích, bọn họ còn chưa biết nhiệm vụ của bọn họ, hết thảy sẽ được cho biết vào ngày cuối cùng, đây cũng là vì tránh khỏi hiện tượng hỗn loạn.

Mọi người như trước mà sinh hoạt vô tri, cãi nhau, vui cười, học tập, du ngoạn, hết thảy đều là bình thường như thế.

Ngày đầu tiên, di dời vật tư hoàn thành.

Đế nhìn tin tức trên điện thoại di động đặc thù, "Thời gian đã đến, kế hoạch bắt đầu."

"Tôn Hoàng." Đế kêu tên Tôn Hoàng. "Có thêm chút ngoài ý muốn có thể càng thêm thú vị hay không nhỉ?" Chơi đùa điện thoại di động trên tay, Đế cười.

"Đế muốn dạng ngoài ý muốn nào?" Tôn Hoàng vòng lấy thắt lưng của Đế, hỏi.

"Đến trên đường đi." Đế không trả lời.

"Được." Tôn Hoàng tuân theo vô điều kiện.

Chỗ hai người ở là tầng cao nhất của khách sạn thuộc tập đoàn Đế Hoàng, đây là căn phòng khi xây liền kiến tạo đặc thù, nhiều năm qua ngoại trừ nhân viên công tác lo liệu định kỳ, không có khách nhân vào ở, chỉ có người quản lý của khách sạn biết đây là phòng đặc thù của người nắm giữ tập đoàn, hai năm nay, mỗi gian phòng đặc thù của những khách sạn thuộc tập đoàn Đế Hoàng khác đều lần lượt nhận được giáng lâm của chủ nhân nó, mà tòa thành thị này lại chưa từng được lâm hạnh qua, bất quá, vào ngày hôm nay, rốt cục cũng đợi được.

Quản lý khách sạn tự mình nghênh tiếp, nghênh đón đông đảo đường nhìn chú mục, Đế cùng Tôn Hoàng xuất hiện chấn động mọi người, sự đối lập của quang minh cùng hắc ám, khí tràng cường đại, làm cho người ta ngay cả nghi vấn cũng chưa thể hỏi ra tại đương trường, đã ngơ ngác nhìn hai người tiến vào thang máy.

Đương nhiên cũng có người hỏi thăm quản lý khách sạn, thế nhưng quản lý khách sạn không dám tiết lộ. Mỹ nam thần bí, truyền lưu ra mỗi một ngóc ngách trong khách sạn này.

Quản lý khách sạn khi biết hai vị lãnh đạo cao nhất muốn đi dạo phố, lập tức an bài xe cùng tài xế.

Xe hơi xa hoa đặc chế của tập đoàn Đế Hoàng được điều khiển ra khỏi khách sạn, chạy trên đường lớn. Ngoại hình màu đen, đường cong lưu loát, dấu hiệu của tập đoàn Đế Hoàng, làm cho chiếc xe này hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Không gian bên trong xe dễ chịu rộng mở, Đế nhìn người đi đường trên đường phố: cầm túi công văn vội vã đi, cùng người đùa giỡn, cùng người trò chuyện, dắt tiểu hài tử, học sinh nhảy nhót, lão nhân loạng choạng, người lang thang, nghỉ ngơi bên cạnh bồn hoa.

Sau thủy tinh trong suốt, thương phẩm rực rỡ muôn màu, bánh ngọt câu dẫn người muốn ăn, xiêm y hoa lệ, trang sức đáng yêu, cửa hàng xa xỉ phẩm, quán cà phê, tiệm hoa, quầy bán quà vặt, quầy bán báo đều níu kéo lại một phần đoàn người.

Thật sự là cảnh sắc hòa bình a.

Mà ngoài ý muốn xảy ra, tuyệt không phải Đế cùng Tôn Hoàng an bài, mà là có một chiếc xe vượt đèn đỏ, đυ.ng vào xe của bọn họ.

Tài xế vượt đèn đỏ là một người bá đạo đã quen, rõ ràng là lỗi của mình, còn có lý mà xuống xe, tức giận mắng.

Tôn Hoàng muốn giáo huấn đối phương, Đế ngăn trở.

"Đi xuống giải quyết." Thủy tinh cách ly vị trí ghế lái chậm rãi hạ xuống, Đế nói với tài xế.

"Vâng, tiên sinh." Tài xế tuân lệnh. Tập đoàn Đế Hoàng là đại tập đoàn cấp thế giới, tự nhiên có ngạo khí của nó, hơn nữa chuyện này không phải lỗi của tài xế, tập đoàn cũng sẽ đỡ lưng cho hắn, cho nên, tài xế cũng không sợ hãi, thầm muốn nhanh chóng giải quyết, mặc dù không biết thân phận hai vị này, thế nhưng hắn biết rõ hai vị trên xe tuyệt đối là nhân vật trọng yếu.

Tài xế không muốn dẫn tới ách tắc giao thông, thế nhưng người điều khiển gây tai nạn lại không có phẩm đức này, ầm ĩ lên với tài xế, thậm chí tài xế gây tai nạn lại còn động thủ.

Toàn bộ giao thông chật chội lên, nhóm cảnh sát sau khi nhận được tin tức đã chạy tới, ngăn trở người điều khiển gây tai nạn tiếp tục bạo hành, như vậy hai bên không thể không đến cục cảnh sát làm thủ tục, dù sao xảy ra sự kiện bạo lực, tài xế gây tai nạn là phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Tài xế thực oan uổng, trên xe hắn còn có hai khách nhân tôn quý, mà hiện tại hắn lại phải dẫn hai vị khách nhân đến cục cảnh sát, bởi vì hai vị này coi như là người đương sự, tài xế đã cảm thấy chén cơm của hắn không giữ được nữa rồi, đãi ngộ của tập đoàn Đế Hoàng dù ở trên toàn bộ thế giới cũng được tính là cao, tài xế thật sự không muốn mất đi phần công việc này.

Sau khi nói rõ với hai vị khách nhân, hai vị khách nhân cũng không có phẫn nộ gì, mà là đồng ý đi cục cảnh sát trước. Tài xế bắt đầu thấy may mắn, hai vị khách nhân này rất biết phải trái, khi khởi động xe thậm chí nghĩ tới, hai vị khách nhân thiện lương này hẳn là sẽ giải thích với quản lý đi.

Hai người tốt đẹp như vậy, người tóc vàng mặc dù lạnh lùng, thế nhưng tựa như thiên thần, nụ cười của người tóc đen cũng như thần linh thương xót nhân từ, hẳn là người hiền lành rộng lượng, sẽ không để cho mình thất nghiệp, dù sao chuyện này cũng không phải lỗi của mình.

Xe đi tới cục cảnh sát, tài xế mở cửa xe để cho hai vị khách nhân xuống, khí thế chói mắt cùng gương mặt xinh đẹp của Đế cùng Tôn Hoàng chấn động cả cục cảnh sát.

Cục cảnh sát hỗn tạp ầm ĩ hạng nhất lâm vào trạng thái lặng yên không tiếng động.

Tài xế vẫn luôn đi theo hai người, nói với mấy cảnh sát thất thần, "Xin nhanh lên một chút." Mới gọi về tâm nghề nghiệp của cảnh sát, bắt đầu ghi chép thủ tục, bất quá âm điệu nói chuyện tuyệt không lưu loát, hoàn toàn khϊếp sợ khí tràng của Đế cùng Tôn Hoàng.

"Ngươi thành thật chút cho ta." Một nam tử trung niên tóc đỏ túm một nam tử lôi thôi hèn mọn thần sắc điên điên tiến vào cục cảnh sát.

Vừa tiến vào, nam tử tóc đỏ liền phát hiện tình huống không đúng, làm sao vậy, cục cảnh sát như thế nào lại an tĩnh như vậy, sau đó nhìn mọi người dùng ánh mắt phẫn nộ, dùng ánh mắt nói rằng mình rất thất lễ trừng nhìn mình, làm sao vậy, mình một đêm không ngủ, chính là vì bắt tên phạm nhân này, dây dưa rất lâu với tên phạm nhân này, y phục là có chút rách, hình tượng thực không tốt lắm, thế nhưng có cần dùng ánh mắt như vậy nhìn mình không?

Tầm mắt lại thoáng qua một cái, liền thấy được hai người kim quang lấp lánh, chói mắt vô cùng, tản ra khí chất bản thân không giống người thường, cao cao tại thượng ưu nhã cùng tôn quý kia. Nam tử tóc đỏ là một người tâm chí kiên định, rất nhanh lấy lại tinh thần, "Thì ra là thế." Sự tồn tại của hai người này làm cho loại địa phương như cục cảnh sát cũng đều có cảm giác cung điện, khó trách những người khác trừng mình, ngay cả chính mình cũng cảm thấy thất lễ.

Thu hồi hành vi thô lỗ, đem phạm nhân trên tay bởi vì nhìn tổ hai người chói mắt mà bị vây trong trạng thái ngốc lăng giao cho thuộc hạ, "Giao cho mấy cậu, bề bộn một đêm, tôi muốn đi nghỉ ngơi." Hai tay rảnh rỗi, muốn duỗi thắt lưng một cái, nhưng khi nhìn thấy tổ hai người chói mắt tôn quý lại không thể tiếp tục, trong tâm nói, đây hẳn là cái gọi là phong phạm vương giả đi, thật sự là quá cường đại, làm cho người ta ngay cả duỗi thắt lưng cũng không dám.

Nhìn thấy tổ hai người chói mắt tôn quý đứng dậy rời đi, nam tử tóc đỏ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

"Bên trên nói, cho anh hai ngày nghỉ ngơi." Thuộc hạ tiếp nhận phạm nhân, nói với nam tử tóc đỏ.

"Thật sao, vừa lúc đi xem hài tử của tôi một chút." Vẻ mặt nam tử tóc đỏ cao hứng, hắn cùng tiền thê ly hôn, công việc của cảnh sát nguy hiểm mà không yên ổn, bản thân như vậy không cách nào chiếu cố hài tử, hài tử theo tiền thê, hiện tại tiền thê có một người bạn trai, đối với hài tử cũng không tồi, thế nhưng tâm của bản thân vẫn là không thoải mái a.

"Không, buông ta ra, ta muốn đi ngồi thuyền, ngày thế giới diệt vong sắp tới rồi, thả ta đi a. Ta có vé thuyền rồi, ta phải lên thuyền, ta biết, chính phủ đã kêu người đi, chính phủ đang bán vé thuyền, ta có thể sống sót, ta không muốn chết." Phạm nhân rốt cục tỉnh táo lại, khủng hoảng kêu lên.

Người điên, nam tử tóc đỏ nghĩ. Vốn có liên quan với một án kiện, khi giám thị người điên này, hắn đã nghe thấy không ít phân tích của hắn ta về ngày thế giới diệt vong, khỏi nói, cũng thực có đạo lý, cái gì án mạng, cái gì hiện tượng, cái gì chính phủ đang chế thuyền, phân tích đạo lý rõ ràng, thế giới diệt vong, cho rằng là phim khoa học viễn tưởng a, thế nào có thể phát sinh.

Tối hôm qua lại đi bắt gian phú thương hẹn hò cùng tình phụ, làm cho mình một đêm không thể ngủ, một tiếng trước phú thương bị gϊếŧ, đáng hận, bản thân cư nhiên không kịp ngăn cản, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mới xông vào, sau đó nhìn thấy người điên này cầm điện thoại di động của phú thương nói cái gì mà, ta biết là thật mà, đúng là vé thuyền, sau đó không để ý mình mà ở kia lật y phục của phú thương, bản thân phẫn nộ tự nhiên là giằng co với đối phương.

Không ai nhìn thấy, vào thời điểm phạm nhân la hét, Đế đi ra cục cảnh sát khóe miệng giương lên vài phần, y đã nghĩ ra cần loại ngoài ý muốn gì rồi, khiến cho địa phương này vào hôm nay chìm xuống đi. Như vậy chính phủ còn có thể giấu diếm chân tướng sao?

Tài xế điều khiển xe đến cửa chính cục cảnh sát, sau đó xuống xe, mở cửa xe cho Tôn Hoàng cùng Đế, để cho hai người tiến vào, nam tử tóc đỏ cũng đi ra cục cảnh sát, lúc này tùy tiện duỗi lưng một cái, một thứ gì đó kẹp trong y phục rơi xuống, nam tử tóc đỏ nhặt lên, một tấm bản đồ, mặt trên dùng hình tròn màu đỏ đánh dấu ra rất nhiều địa phương, đánh dấu xưởng đóng tàu, trong đó có một chỗ bút đỏ đậm nhất, đánh dấu là dòng chữ "thuyền cứu hộ của chính phủ, tỷ lệ sinh tồn lớn nhất".

Thứ này là phạm nhân vào ngày hôm qua đánh rơi trên mặt đất, bản thân tưởng là đầu mối nào đó mới nhặt lên, vẫn không có cơ hội xem, không nghĩ tới là thứ này, thực nhàm chán, mấy thứ này cũng tin, cũng không phải vật chứng, tìm một chỗ vứt đi đi, nam tử tóc đỏ bắt đầu tìm thùng rác.

Đế cùng Tôn Hoàng ngồi vào xe, tài xế mở ra cửa ghế lái, chuẩn bị ngồi lên.