Chương 2

Bầu trời xám mông mông, mặt đất xám mông mông, cát bụi xám mông mông nhảy múa cuồng liệt trong gió, kỹ thuật nhảy không nhu hòa, mà mang theo tính công kích, cảm giác đau đớn phất qua da thịt, ánh mắt mê mang, làm cho người ta không mở được mắt, cho nên mọi người ra ngoài theo thói quen đều mặc áo choàng, bao lấy da thịt toàn thân, vành nón thật dài che đi cát bụi bên ngoài, cũng che đi hình dạng mọi người.

Vài cỗ xe chuyên chở di động tại vùng đất xám mông mông, bão cát một hồi nhảy múa, một hồi ngừng lại, làm cho tấm vải rách rưới dùng để che đậy đồ vật, một hồi phồng lên, một hồi xẹp xuống, hơi chút nhanh hơn mà theo gió lắc lư, sau đó bị cuốn đi, rơi vào trong cát bụi, bị gió cát chôn vùi không còn bóng dáng.

Vị trí người điều khiển cùng với thùng xe hoàn toàn bất đồng, thủy tinh đặc chế hoàn hảo che chở vị trí lái xe, bão cát bụi bặm căn bản không xâm nhập được tài xế, tại chung quanh xe chuyên chở, là hơn mười chiếc xe moto, hai người một tổ, khoác không phải áo choàng, mà là trang phục chiến đấu. Trên Những trang phục chiến đấu kia rõ ràng là những dấu vết cắt phá đan xen, không theo quy luật.

Phía trước có một luồng cát bốc lên, tài xế dày dạn kinh nghiệm chiến trường cùng các chiến sĩ trên xe moto đề phòng, không khí khẩn trương ảnh hưởng đến mọi người ngồi ở trong xe, mọi người sợ hãi, run rẩy, theo áo choàng kéo xuống có thể thấy được sự sợ hãi trên gương mặt mọi người, thậm chí có chút tro tàn tuyệt vọng.

Mọi người dựa vào nhau, hài tử chen vào trong lòng của cha mẹ, vợ chồng ôm nhau, gắt gao dựa vào người bên cạnh, tựa hồ như vậy có thể an tâm được một chút. Tại trong dạng không khí khủng hoảng này, lại có một vị trí yên tĩnh dị thường.

Một người mặc áo choàng màu đen ngồi ở chỗ kia, nhìn không rõ hình dạng, cũng không có bất luận uy thế gì. Người mặc áo choàng đen đối với không khí khẩn trương khủng hoảng, một chút cũng không có phản ứng, như lúc trước, ngồi không nhúc nhích, sự yên lặng vững vàng tràn ngập chung quanh hắn. Nhưng chẳng biết tại sao, bọn họ lại không dám tới gần người nọ, tình nguyện chịu đựng sợ hãi cũng không muốn tới gần, đó là một loại cảm giác phát ra từ nội tâm, cảm giác tuyệt đối không thể tới gần.

Sự cảnh cáo mơ hồ nguyên bản là từ sự kính sợ của linh hồn, đáng tiếc phàm nhân sẽ không biết.

"Jorge thúc thúc." Bụi đất tung cao càng ngày càng gần, thanh âm của thiếu nữ vang lên trong luồng cát, cho dù bị gió thổi loạn, nhưng vẫn có thể nghe ra được thanh âm sáng trong kiều mị.

Tựa hồ đã bị nhiệt tình của thiếu nữ ảnh hưởng, vũ điệu của luồng cát ngừng lại.

"Lina." Những người trên xe moto nhận ra thanh âm này, một xe moto xung trận chạy lên trước.

Thiếu nữ tên là Lina dừng lại chiếc xe mình điều khiển, chiếc xe moto chạy đến rất nhanh đã tới trước mặt Lina, dừng lại.

Người ngồi ở ghế sau tháo nón an toàn xuống, đó là gương mặt của một trung niên nam tử đã trải qua sóng gió, được năm tháng tôi luyện, vẻ mặt hắn tức giận nhìn thiếu nữ ăn mặc chỉ có thể che được bão cát, mà không có bất luận tác dụng phòng hộ gì, "Cháu tới làm gì? Cháu không biết ly khai khu vực an toàn là rất nguy hiểm sao? Cháu không muốn sống sao....." Nam tử rít gào.

"Không có việc gì, Jorge thúc thú." Nhiệt tình của thiếu nữ một chút cũng không bị đả kích, vui sướиɠ nói. "Ngày hôm qua, trong thành đã tuyên bố, một trăm km ngoài thành đã là khu vực an toàn."

Jorge sững sờ, sau đó trên gương mặt hiển hiện vui sướиɠ, "Thật sự?"

"Thật sự," Thiếu nữ khẳng định nói, "Ngày hôm qua Hill đại nhân trở về thành." Thiếu nữ cung cấp chứng cớ.

Trung niên nam tử xuống xe, đối với một phương hướng mà hành lễ, trầm thấp nói trong miệng, "Quang Hoàng Thần Tọa vĩ đại, hết thảy đều do ngài ban ân." Sau đó nói với người lái xe moto, "Đi nói cho bọn họ biết, có thể nghỉ ngơi."

Người điều khiển gật đầu, sau đó quay thân xe lại, đi nói cho mọi người tin tức tốt này. Bọn họ đã an toàn.

"Ở đây có bao nhiêu người?" Thiếu nữ nhìn đoàn xe, hỏi, ngữ khí mang theo thương cảm, vì mang những người này, lại có bao nhiêu đồng bọn không thể về được nữa.

"Không ít, trên đường gặp biến dị thú, phần lớn đều bị thương, bất quá trên cơ bản không có việc gì, chữa trị một chút thì tốt rồi, tu dưỡng vài ngày lại có thể làm tiếp sinh ý. Bất quá tổn thất khách nhân không ít, nhưng dù sao vẫn còn nhiều như vậy, thế đạo càng ngày càng khó qua." Jorge cảm thán.

"Không có việc gì, có Quang Hoàng Thần Tọa phù hộ, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn." Thiếu nữ nghe được đồng bọn không có việc gì, tâm tình sa sút nhanh chóng khôi phục, ngữ khí mang theo kiêu ngạo cùng tín nhiệm, cũng lộ ra thờ ơ đối người không quan hệ.

Thiếu nữ là người may mắn, sinh hoạt tại Eden, vẫn còn ngây thơ, nhưng ngây thơ không có nghĩa là thiện lương, thiếu nữ sẽ thương cảm, sẽ đồng tình, nhưng sẽ không vĩ đại đến mức muốn đi giải cứu toàn bộ người trên thế giới, chỉ lo cho mình cùng người bên cạnh thì tốt rồi, một loại ích kỷ hờ hững.

"Đúng vậy, chúng ta có Quang Hoàng Thần Tọa." Jorge phụ họa lời nói của thiếu nữ, trên mặt là thành kính, hết thảy đều là sự tín ngưỡng đối Quang Hoàng Thần Tọa, người nắm trong tay sự vĩ đại, hóa thân của ánh sáng, đứng đầu Eden, cứu thế chủ của bọn họ.

"Chúng ta rất may mắn." Nhìn mọi người trong chiếc xe rách nát đi tới, vẻ mặt hưng phấn, hoan hô, Jorge nói lời may mắn. Nếu như hắn không sinh sống tại chung quanh Eden, có lẽ căn bản sống không được đến lúc này.

Tại thế giới tận thế này, có những thành thị lớn lớn nhỏ nhỏ, chiếm cứ số lượng tài nguyên, nước, thực vật cùng người không nhiều, theo lời đồn đãi, trước khi tận thế đến, có vài chính phủ dự đoán trước được tận thế sẽ đến, sớm đã chuẩn bị, một bộ phận các nhà khoa học được bảo vệ còn sống sót.

Là thật hay giả, không phải loại nhân vật nhỏ như hắn có thể biết, bất quá, nhiều năm như vậy, có một số vật phẩm được công bố, làm cho người ta có thể tiếp tục sinh tồn trong tận thế, tỷ như vũ khí, tỷ như thuốc dinh dưỡng. . , cho nên lời đồn đại hẳn là sự thật.

Sau khi tận thế phát sinh đã được bao nhiêu năm, ai cũng không thể nói rõ, nhưng sau khi biến dị thú xuất hiện, sự sinh tồn của nhân loại càng thêm gian nan, trong dạng nguy cơ này, thành thị nguyên bản yên ổn chỉ dựa vào nước cùng thực vật sao có thể sinh tồn được, không ít thành thị đã bị hủy bởi biến dị thú.

Hiện nay thành thị vẫn còn có thể duy trì được càng ngày càng ít, nhưng thông tin giữa các thành thị không biến mất, hết thảy đều bởi vì Quang Hoàng Thần Tọa thành lập Eden muốn liên lạc cùng những thành thị khác, như vậy các phương tiện thông tin trong thành thị mới được giữ lại đầy đủ.

Eden theo thời gian trôi đi, đã đã trở thành thiên đường nơi tận thế trong lòng người dân.

Như thế nào không phải thiên đường, Quang Hoàng Thần Tọa vĩ đại, là người duy nhất nắm tận thế trong tay, lúc thành lập Eden, dùng lực lượng cường đại đem Eden vây lại, không có biến dị thú nào có thể mạo phạm được uy nghi của Quang Hoàng Thần Tọa, Eden tại trong tận thế gian nan mà yên ổn phát triển. Trở thành thành thị dồi dào nhất, an toàn nhất, dễ chịu nhất, không giống tận thế nhất.

Mọi người luôn nghĩ tới một cuộc sống tốt, sự yên ổn của Eden làm cho người ta hâm mộ, mọi người bắt đầu len lén đến Eden. Loại hành vi này làm cho nghề nghiệp vận chuyển đã biến mất từ trước khi tận thế được một lần nữa tái khởi. Bất đồng chính là, gặp phải nguy hiểm không phải đến từ công cụ, mà nhiều hơn là đến từ tự nhiên, đến từ biến dị thú, đến từ sự tham lam của lòng người.

Vì buôn bán kiếm sinh hoạt phí, bọn họ muốn vượt qua một cuộc sống tốt hơn ở trong thành, cược chính tánh mạng của bản thân trong thế giới nguy cơ tứ phía này, lui tới giữa các thành thị, hộ tống những người ôm hy vọng nhỏ bé được đến Eden.

"Đó là ai?" Thanh âm sáng trong kiều mị của Lina, cắt đứt suy nghĩ của Jorge.

Theo ngón tay của Lina, Jorge nhìn qua, một mảnh màu đen bắt mắt trong màn xám mông mông, sự yên tĩnh an hòa không hợp với mảnh hoan hỉ bốn phía, rõ ràng là ở nơi đó, nhưng lại phảng phất như đang ở một không gian khác.

"Không biết, tối hôm qua đang trên đường thì đột nhiên thấy cậu ta, vì muốn thêm một phần lợi nhuận, để cho cậu ta lên xe. Bất quá, tên đó có tiền, vừa ra tay đã là một khối vàng." Jorge nói không chút trách nhiệm. "Hắc hắc, có đồng vàng này, có thể đổi được một cân bột mì a." Nghĩ đến bột mì có thể làm được những thứ có tư vị tuyệt vời, tuyệt đối không phải hương vị khô cằn của thuốc dinh dưỡng, còn có thể so sánh với thịt biến dị thú nướng muối, thân mình mang theo vị ngọt, bốc lên từ trên đầu, quả thực là sự hưởng thụ cực hạn. Jorge nghĩ thôi cũng có chút si mê, nước miếng chảy ròng, cả người chìm đắm trong ảo tưởng,

"Lina, không nên đi trêu chọc cậu ta, tên tiểu tử có thể một thân một mình đi trên đường, nhất định không đơn giản, thúc phỏng chừng cậu ta là đại tướng của một thành phố nào đó, bởi vì thành thị bị hủy, mới không thể không đến Eden, không nên chọc, cậu ta đến Eden hẳn là có thể trở thành công dân a." Jorge trong trầm mê nhớ tới chuyện trọng yếu này, vẫn bảo trì trạng thái trầm mê mà nói, sau khi nói xong, Jorge nhìn Lina có nghe được hay không.

Sau đó liền phát hiện Lina không ở bên người, quay đầu lại, Lina đã thừa dịp thời gian hắn đối sản vật thực phẩm bột mì sinh ra mơ màng mà chạy đi, phương hướng là vị trí của cái người mặc áo choàng đen kia.

Tới gần, Lina mới biết được vì sao những người kia không muốn tới gần anh ta, đó là một loại cảm giác, cảm giác không thể tiếp cận, sự cảnh cáo của bản năng, đó là uy thế thuộc về kẻ mạnh đối kẻ yếu. Người này rất mạnh.

Cước bộ Lina dừng lại một chút, sau đó tiếp tục tiến lên, trong mắt là dũng khí cùng bất khuất không biết lùi bước. Mục tiêu của cô là trở thành một thành viên của quân đội tinh nhuệ do Hill đại nhân thống lĩnh, cô làm sao có thể ở trước mặt một người mà ngay cả bộ dáng cũng chưa thấy mà lùi bước.

Lina đi vào, chú ý tới trên chiếc áo choàng màu đen không hề nhiễm bụi trần, so với y phục được giặt còn sạch sẽ hơn, đường vân loáng thoáng, trong sự trầm lắng mang theo xa hoa, lại chú ý thêm, vải vóc màu đen có sự sáng bóng của nước, chỉ nhìn cũng biết sự nhu hòa dễ chịu của chiếc áo choàng này.

Quả nhiên rất có tiền. Lina nghĩ trong lòng. Bất quá, người như vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, chẳng lẽ là sứ giả của thành thị nào đó, đội ngũ bị diệt sạch? Không giống a, người này quá sạch sẽ, căn bản không thấy được một chút bộ dáng đã chiến đấu, anh ta rất mạnh, vậy đội ngũ sẽ không đến mức bị diệt toàn bộ a. Lina căn bản không nghe được sự suy đoán của Jorge, tự hỏi bản thân lai lịch của đối phương.

"Này, ngươi là ai?" Lina hỏi trực tiếp, mang theo cảm giác thẩm tra.

Người mặc áo choàng màu đen không nói gì, nhưng Lina vẫn cảm giác được đối phương đang chăm chú nhìn mình.

"Nhìn cái gì, tôi hỏi chính là ngươi, quỷ quỷ bí bí, tôi hoài nghi mục đích ngươi đến Eden." Trên gương mặt kiều mị Lina bày ra vẻ vô cùng đứng đắn, không có cảm giác nghiêm túc, ngược lại làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.

"Trước khi hỏi người khác, hẳn là phải báo ra danh tự của bản thân trước tiên."

Lina sững sờ, bởi vì tiếng nói của đối phương, là thanh âm dễ nghe nhất mà cô từng được nghe, u nhiên lịch sự tao nhã, trong nhu hòa mang theo an bình cùng cảm giác bị đầu độc, làm cho người ta trầm luân, nhưng lại không thể che hết được sự áp bách ngạo nghễ, sự khuất phục của bản năng, chỉ cần mở miệng nói chuyện, anh ta có thể làm cho người ta khuất phục,

"Lina." Lina khuất phục đối phương mà giật mình nói ra tên của bản thân.

Người mặc áo choàng vươn tay từ trong áo choàng, y phục vẫn là màu đen, trong hoàn cảnh xám mông mông, bàn tay sáng mềm tinh xảo có mị lực mê hoặc người, ngơ ngác nhìn, nhìn đôi tay ưu nhã kia kéo vành nón xuống, sợi tóc màu đen chảy xuống. Một lần nữa bên tai vang lên thanh âm đầu độc u nhiên thâm thúy.

"Ta là Đế . Lạp Pháp." Tóc đen bay lên trong gió, như lông vũ màu đen.