Chương 42

Không lâu sau, hô hấp nhàn nhạt của Đế vang lên, Tôn Hoàng cũng tỉnh ngộ lại từ trong trạng thái say sưa, thế này, như vậy không phải mất đi cơ hội cùng giường với Đế sao, ảo não lập tức tràn ngập trong lòng, thế nhưng lập tức, Tôn Hoàng lại khôi phục bình thường, cũng không phải không có thu hoạch, không phải sao, nắm chặt chăn nệm trên tay.

Đây là giường Đế trải cho hắn, còn có nụ cười trêu tức vừa rồi kia, Đế, em có phải đã bắt đầu lưu ý anh rồi không. Tôn Hoàng lộ ra nụ cười ôn nhu, nhắm mắt lại. Con thú gào rống rong lòng bắt đầu an phận hơn chút, cứ phát triển chậm rãi như vậy, không nên vội.

Thời gian vài giờ lại trôi qua, Đế cùng Tôn Hoàng đã rửa mặt chuẩn bị hoàn tất, Tôn Hoàng đem chăn đệm sàn trên mặt đất hoàn chỉnh cất giấu đi, cái này chính là thứ trân quý, giường Đế tự tay trải cho hắn, thứ có giá trị cùng ý nghĩa kỷ niệm như thế, Tôn Hoàng không nỡ để biết mất không còn, dùng một kết giới kiên cố, bảo trì hình dạng, cố định cất kỹ. Đế nhìn hành động ngốc hề hề của Tôn Hoàng, cái gì cũng không nói.

Từ trong không gian lấy ra thức ăn mỹ vị, Đế cùng Tôn Hoàng dùng ngay trong phòng, về phần mấy người ở chỗ cabin đang lật tìm thức ăn, hai người hoàn toàn bỏ qua, cũng không quan tâm hành động không lễ độ của bọn họ.

Một bên hưởng thụ thức ăn, một bên nhìn phát triển mới nhất, ngay trong mấy giờ, có vài đại lục trầm xuống, tan vỡ, chìm vào đáy biển, trước đó, đã có đại bộ phận đội thuyền đào thoát, bên trên đã chen chúc đầy người, mọi người lúc này không có ai oán giận điều kiện ác liệt, xóc nảy không thoải mái, bọn họ từng trải qua khủng bố không lâu trước hiện giờ chỉ cầu có thể sống sót.

Người trong khoang thuyền toàn bộ trầm mặc, trên mặt là bừng tỉnh, dường như tỉnh mộng, nếu như có thể bọn họ thực sự hy vọng đây là một cơn ác mộng.

Thông tin lúc này trên cơ bản đã tê liệt, ngoại trừ những chiếc thuyền chính phủ tạo có thể liên hệ thông qua vệ tinh, không còn có thông tin tin tức. TV, internet một tín hiệu cũng không có, hết thảy từ trường đã rối loạn, tin tức gì cũng không truyền bá được nữa.

Mấy đại lục may mắn còn tồn tại coi như hoàn chỉnh, đội thuyền trải rộng mỗi một thành thị đã ở trên biển, còn có không ít thuyền nghiệp khác đồng dạng phiêu lưu trên biển, những chiếc thuyền đó là phương sách mọi người áp dụng tự bảo vệ mình.

Mấy đại lục may mắn còn tồn tại sau cùng đã bắt đầu lắc lư, không bao lâu sau cũng sẽ bước theo gót mấy đại lục khác, người không thể lên thuyền chỉ có thể ở nơi đó chờ đợi tuyệt vọng sau cùng, không cam lòng, oán hận, lưu luyến, đây là tâm tình nhiều nhất khi tử vong, mà bọn họ vẫn duy trì loại tâm tình này an nghỉ, loại cảm tình này lau cũng tiêu không được.

Mà chiếc thuyền ở địa phương an toàn nhất mà quan viên chính phủ cùng nhân sĩ quyền lực đi, trước hết phối trí hoàn tất, quan viên cùng phú hào đã vào thuyền an toàn.

Không ít người cách rất gần đó, ở địa phương trước mắt coi như ổn định này an toàn đến nơi đây, muốn lên thuyền, đáng tiếc bọn họ không có vé không thể vào, muốn ép buộc xông vào, chỉ có thể chết dưới súng của bộ đội.

Xông là chết, không xông cũng sẽ chết, phải lựa chọn như thế nào, người xông chết dưới súng, người không xông đau khổ cầu xin. Lục tục còn có người chạy tới, bất quá là lặp lại chuyện đồng dạng.

Mà các quan viên đã vào thuyền bận bịu chỉ huy điều động, những người này còn có một bộ phận theo phú hào cùng đến, phú hào muốn để cho mọi người lên thuyền, thế nhưng bọn họ lúc này không có tư cách can thiệp hành vi của chính phủ, nhân viên công tác bận bịu chuyển vận tin tức cho thuyền của chính phủ khác, thông qua các loại vệ tinh trong vũ trụ, nói cho bọn họ phương vị còn có phiền phức sẽ gặp phải. Nhân viên công tác chết lặng nói, lại có một con thuyền chìm.

Lên thuyền rồi thì thế nào, nếu như không thể vượt qua rung chuyển kịch liệt nhất kế tiếp, vẫn chết như thường, nơi đây sở dĩ an toàn nhất, là bởi vì dựa theo dự tính của khoa học nơi đây là địa phương tiếp nhận trùng kích sau cùng, đội thuyền ở chỗ này được cố định vững vàng trong ngọn núi lớn nhất thế giới này, dựa vào thể núi, đủ để ngăn chặn hai lần trùng kích, sau đó sẽ chuyển ra biển.

"Còn có nửa giờ sẽ đến mục đích, có hạ xuống hay không?" Nữ âm điện tử nhu hòa của máy bay vang lên.

"Đi thôi." Đế phất tay, màn ánh sáng biến mất, đứng lên.

Tôn Hoàng đi theo phía sau Đế, cùng nhau đi ra gian phòng.

"Hạ xuống." Ngữ khí của Tôn Hoàng lạnh lùng, mang theo cảm giác mệnh lệnh uy áp.

"Xác nhận hạ xuống, xin nhân viên điều khiển chuẩn bị, xin các vị hành khách buộc chắc đai an toàn, máy bay sắp hạ xuống." Thiết bị điện tử nhận được tiếng xác nhận của người quyền hạn, dựa theo trình tự nói.

Ken lập tức xông vào khoang điều khiển, Vail chạy theo hỗ trợ, nhà giàu mới nổi vứt đi bánh mì trên tay, làm bẩn tấm thảm xa hoa, động tác thiếu nam thiếu nữ cấp tốc làm xong, buộc chắc đai an toàn, hai tay nắm chặt, Susan cùng bạn trai đương nhiệm buộc đai an toàn cho hai hài tử, sau đó buộc cho bản thân.

Đế cùng Tôn Hoàng ưu nhã đi lại, sau đó ngồi xuống, mọi người đưa lưng về phía bọn họ vì vậy không thấy bọn họ không hề buộc đai an toàn.

"Những trí năng này căn bản không có biện pháp so sánh với Linh a." Bất luận loại nào, đều đáng ghét. Tôn Hoàng đánh giá sau khi kiến thức qua trí năng tiên tiến nhất của thế giới này.

"Không nên lấy những thứ rác rưởi đó so sánh với kiệt tác cao nhất của Cảnh." Đế nghiêm túc nói với Tôn Hoàng.

"Là lỗi của anh." Tôn Hoàng lập tức nhận lỗi, hừ, đống đồng bạn kia, bất luận là cái gì của bọn họ đều để cho Đế coi trọng như vậy. Bất quá chỉ so sánh một chút, Đế liền mất hứng rõ ràng như thế, bất quá cũng đúng, lấy thứ ngay cả tư cách so sáng cũng không có để đi so sánh, khó trách Đế sẽ tức giận, muốn Đế của hắn tán thành, là điều không dễ dàng, ánh mắt của Đế rất cao. Mình có thể được Đế thừa nhận cũng rất giỏi a, một ngày nào đó trong lòng Đế sẽ có hắn. Tư duy của Tôn Hoàng chuyển hoán rất nhanh. (=_=||||)

"Xin chú ý, máy bay bắt đầu hạ xuống." Giọng nữ điện tử lần nữa vang lên.

Cảm giác không trọng, thân thể thoáng cái bị kéo duỗi, thoáng cái bị áp bách, rất khó chịu. Phong cảnh trong cabin bắt đầu biến hóa, đóa đóa mây trắng lần nữa vây quanh bên người, ở trong dạng này một lúc sau, phía dưới mơ hồ nhìn thấy mấy thứ, bất quá vẫn là xám mênh mông.

Dần dần, thấy được màu lam, màu trắng, màu lam là bầu trời, là biển rộng cách đó không xa, màu trắng phía dưới là núi tuyết màu băng, ở trong ngọn núi trắng toát đột nhiên xuất hiện màu đen, theo hạ xuống, người trên máy bay cũng thấy rõ, đó là thuyền sắt thép cực đại, không phải một chiếc thuyền, mà là chín chiếc, đây mới là thuyền cứu nạn chân chính.

"Momy, đó là thuyền sao?" Nam hài hỏi mẫu thân.

"Phải." Susan kích động nói, trong mắt có nước mắt lưng tròng, rốt cục cũng đến nơi đây, tới nơi đây liền an toàn.

Vài chiếc chiến cơ bay lên trời, Ken là một phi công quân đội, tự nhiên hiểu được đèn tín hiệu bọn họ đánh ra, phối hợp đi theo máy bay chiến đấu, sau đó đáp xuống một chỗ, nơi đây đã đỗ rất nhiều máy bay tư nhân.

Máy bay bình ổn hạ xuống, tâm của mọi người cũng rốt cục thả xuống, an toàn rồi.

Tôn Hoàng không biết từ chỗ nào lấy ra hai kiện áo khoác ngoài, trước phủ thêm cho Đế, sau đó tự mình mặc vào. Mọi người lúc này mới nghĩ đến, nơi đây là núi tuyết, bọn họ mặc tuy rằng không tính là mỏng, thế nhưng như thế này đi ra ngoài sẽ rất lạnh.

Nam tử thấp bé thông minh nhất, lục ra thảm lông từ trong nhà kho nhỏ nơi tìm được bánh mì, sau đó bao lấy bản thân, người khác thấy được, cũng bắt đầu làm như vậy, bộ dáng hoàn toàn không có đem chủ nhân để vào mắt, bất quá thế này cũng là bởi vì hai người Đế cùng Tôn Hoàng đã xuống phi cơ, bằng không dưới khí thế kia, nam tử thấp bé cũng không dám lớn mật như vậy.

Đế cùng Tôn Hoàng không để ý đến người khác, dẫn đầu xuống máy bay, quân nhân đi tới, khi thấy Đế cùng Tôn Hoàng thì thất thần một hồi, thậm chí quên luôn chức trách của bọn họ.

"Ta là Tôn Hoàng của tập đoàn Đế Hoàng, đây là Đế . Lạp Pháp, đây là vé tàu của chúng ta, mang chúng ta lên thuyền." Thanh âm Tôn Hoàng nói chuyện lạnh lùng uy nghiêm, mang theo cao cao tại thượng đương nhiên, lấy ra hai tấm vé tàu giao cho quân nhân trước mắt.

"Vâng, vâng." Quân nhân lấy lại tinh thần, bắt đầu thực hiện chức trách của mình.

Khi mọi người bọc thảm lông từ trên máy bay đi xuống, vừa vặn thời điểm thấy quân nhân cho đi.

Nhà giàu mới nổi vội vã nói, "Chờ một chút còn có chúng tôi." Nhanh nhẹn chạy xuống thang, sau đó bị súng chĩa vào.

"Thân phận, vé tàu." Không có đối mặt khí thế phi phàm, quân nhân có được uy áp vương giả hoàn toàn khôi phục lại sự nhanh nhẹn dũng mãnh cùng nghiêm túc, nhìn mọi người xuống máy bay.

"Cái gì vé tàu?" Nhà giàu mới nổi không rõ.

"Không có vé tàu không thể lên thuyền." Quân nhân hung hãn nói.

Vail rốt cục nhớ tới ý tứ của vé tàu trong miệng phạm nhân, đáng chết, sớm biết vậy khi đó tự mình đi tìm.

Đế cùng Tôn Hoàng không hề quay đầu lại, theo quân nhân đi.

"Tôn Hoàng tiên sinh, Lạp Pháp tiên sinh," Susan mở miệng, ngữ khí mang theo khẩn cầu nói, "Tôi van cầu các ngài mang hai hài tử này đi đi." Nguyên tưởng rằng có thể chạy ra được đường sống, không nghĩ tới sẽ ở một khắc sau cùng đối mặt loại vấn đề này, xông, chỉ bằng mấy người mình, nhìn nhìn lại sự đề phòng bốn phía, thế nào có thể xông, thế nhưng thế nào có thể để cho hài tử của mình dừng ở chỗ này, bọn nhỏ còn chưa có lớn lên, không nên chết trong trường hạo kiếp này.

Đế xoay người, Tôn Hoàng tự nhiên cũng xoay người.

Susan không chút nào tránh lui nhìn thẳng ánh mắt bóng đêm của Đế, nơi đó yên bình không có một tia sóng gợn, màu sắc sâu và đen để cho ánh sáng đều không thể dung nhập, lại lấp lánh quang mang thuộc về bóng tối, thâm trầm ngưng trọng, u nhiên yên lặng, bản năng đang run rẩy, linh hồn đang sợ hãi, nguy hiểm, thần phục, không cho vi phạm, bất luận là lý tính hay là cảm tính toàn bộ đều kể ra như vậy.

"Đế." Lời nói của Tôn Hoàng giải cứu Susan sắp sửa bị sợ hãi bao phủ đến nỗi điên cuồng, không phải hắn hảo tâm, chỉ là hắn chán ghét Đế nhìn chằm chằm người khác mà thôi, cho dù bản chất không có bất luận ý vị gì, thế nhưng hắn không thích.

Xảy ra chuyện gì, người đứng xem không hiểu, chỉ là sau khi Đế đối diện với Susan, toàn thân Susan phát run, sau đó tê liệt quỳ trên mặt đất, hai nam nhân quan tâm Susan tự nhiên đi tới bên cạnh Susan.

Đế đi tới mấy người, khuynh thân xuống, đặt thứ gì đó trên mặt đất. "Ta chỉ mua thêm ba tấm, các ngươi xem rồi lo liệu đi." Sau đó xoay người, rời đi nơi đây.

Ba tấm vé tàu màu đen tinh khiết, lẳng lặng nằm ở nơi đó, mê hoặc như vậy.

"Cảm tạ." Vail lớn tiếng nói với Đế cùng Tôn Hoàng rời đi, thế nhưng hai người đi phía trước không hề quay đầu lại.

Ken tiến lên nói với quân nhân thân phận của mình, đưa ra giấy chứng nhận, thế nhưng hiện tại cũng không có người có thể xác nhận thân phận của Ken, ý nghĩ bằng vào thân phận quân nhân lên thuyền của Ken tự nhiên không thực hiện được.

Vào thời điểm Ken cùng quân nhân tranh chấp, Vail chuẩn bị tiến lên lấy vé chuẩn bị cùng người khác phân, một thân ảnh nhanh chóng đoạt lấy vé, "Đây là của ta."

Nguyên lai là nhà giàu mới nổi, nhà giàu mới nổi lấy được vé lập tức chạy đến bên cạnh quân nhân đưa ra.