Chương 49: Hello! Tiểu Thư Ngoài Hành Tinh ( 3 )

Đào Tuyết Ương đi theo thầy Từ Giai Thụy để chụp hình tốt nghiệp, thầy Từ là giáo viên rất được ái mộ ở khoa quản lý tang lễ, vì thầy ấy đẹp trai nhất trường. Bây giờ, mấy sinh viên phải tốt nghiệp rời xa thầy, còn e thẹn rụt rè gì nữa nháo nhào muốn đứng gần thầy. Đào Tuyết Ương bị lôi kéo, đùng đẩy, ra đứng sát bìa ngoài.

Chụp hình tập thể vào lễ tốt nghiệp, dùng để lưu trữ, không cần phải đứng ngay hàng thẳng lối, mà cứ tùy thích muốn đứng đâu thì đứng. Không phải nghiêm chỉnh như như chụp poster, chỉ cần nhìn lại tấm hình thấy vui vẻ là được. Đào Tuyết Ương bị đẩy ra phía ngoài rìa, nếu không biết nàng là sinh viên trong lớp, chắc tưởng người lạ đi ngang. Mấy sinh viên đứng gần Đào Tuyết Ương thì tóc tai dựng đứng, vì nàng nổi tiếng là quái nhân, toàn đứng nói chuyện với không khí.

"Nhìn thầy giáo đó không thấy cái gì kì lạ, chỉ cần không làm gì hại đến người khác ta mặc kệ." – Sư Âm đứng một bên nhìn Đào ngu ngốc chụp hình. Với người thì không hòa đồng, gặp quỷ thì lại hớn hở làm quen. Cái này có phải gọi là tình người duyên ma không?

"Có lẽ số liệu của tôi cảm ứng với từng người khác nhau. Nhưng dữ liệu nói cho tôi biết các người rất tốt, với lại có thể thấy được các người khác với người bình thường trên Trái Đất." – Tắc Lỵ Á giống Đào Tuyết Ương là nhìn cái gì cũng rất tò mò. Tắc Lỵ Á có thể cảm nhận được những người này đều có năng lực. Nhìn Đào Tuyết Ương đứng trong đám sinh viên chuẩn bị chụp hình, dù có rất nhiều người nhưng em ấy rất nổi bậc tràn đầy sức sống.

"Không phải người thường, chắc em ấy ở đâu đó ngoài dải ngân hà té xuống Trái Đất." – Sư Âm khẽ cười, với nàng Đào Tuyết Ương cũng chẳng khác người ngoài hành tinh.

"May rằng tỷ tỷ không phải là chiến binh vũ trụ, nếu không thì làm sao cùng 'người ngoài hành tinh' đám cưới." – Sư Phù đứng một bên phi thường tưởng tượng.

Sư Âm đá Sư Phù một cái làm hắn sụp xuống, làm đệ đệ ngậm miệng lại.

"Chụp ảnh lớp xong rồi, em muốn chụp chung với anh chị một tấm." – Đào Tuyết Ương vừa chụp xong hình tốt nghiệp, chạy như bay đến nhào ôm Sư Âm. Ở lâu bên nhau Sư Âm cũng đã quen, không đẩy em ấy ra.

"Nói đến, tôi với An Lâm chưa lần nào chụp hình chung, vì mọi thứ đều được lưu trữ trực tiếp trong đầu. Ở nơi này một tấm hình xem ra rất ý nghĩa." – Tắc Lỵ Á cảm thấy khoa học kỹ thuật càng tiên tiến, con người dần dần mất cảm giác. Bọn họ ở Hồng Tuyết Tinh ước ao là tình cảm giữa mọi người, ở Trái Đất thì con người có lẽ ước ao bản thân có siêu năng lực.

"Vậy em giúp mọi người chụp." – Lương Ưu Tú lấy máy ảnh từ trong balo ra.

Đào Tuyết Ương ôm chặt Sư Âm cười rất tươi, Sư Phù thì đưa tay giơ lên hai bên đầu Sư Âm làm sừng, Tắc Lỵ Á chỉ cần mỉm cười cũng đẹp ngây ngất. Lương Ưu Tú chụp xong, nhìn lại tấm hình toàn một màu đen.

"Em quên cái máy ảnh này có thể chụp được mấy thứ kì lạ." – Đó là máy ảnh chụp ma quỷ của Đào Tuyết Ương, thật sự khiến người ta nhìn vào đau lòng. Bốn con người đẹp rạng ngời thế kia, lại chụp ra cái hình có thêm một con quỷ thè cái lưỡi dài thòng gần sát màn hình. "Mấy người" đến để tham gia tiệc vui à?

"Cái máy ảnh này không phải dạng vừa đâu, trừ mấy người trong trường ra em còn rất nhiều 'bạn bè' khác." – Đào Tuyết Ương thấy nếu không có máy ảnh này, thì làm sao có thể chụp lại hình lưu niệm của "bạn bè".

Luơng Ưu Tú buồn sịu mặt xuống, còn Đào Tuyết Ương thì tí tửng ra mặt, chạy đi vòng vòng khắp trường gặp "bạn bè" chụp hình lưu niệm: ma nữ treo cổ tiểu thư trong WC, trong lớp học có một ma nữ tiểu thư tóc dài luôn luôn ngồi ở cuối lớp, ma nam nhân nhát gan ở cầu thang….. Thường ngày Đào Tuyết Ương đi học, quen được rất nhiều "bạn ma quỷ" tốt. Lương Ưu Tú thấy nếu mấy tấm hình trong máy đem đi dự thi, thì sẽ bị hội trưởng "hội nhϊếp ảnh" trong trường thù đến chết.

Đi cùng Đào Tuyết Ương tham dự xong lễ tốt nghiệp, Sư Phù phóng thẳng về nhà chơi game, Sư Âm nhận được điện thoại thì đi công việc. Đào Tuyết Ương nhận được tấm bằng tốt nghiệp cũng không có gì khác để làm, nàng cùng Lương Ưu Tú giúp Tắc Lỵ Á tìm hiểu xem cái gì gọi là "Lam Lam Thanh".

Tắc Lỵ Á vẽ ra hai mảnh lá cây nhỏ, nói đó chính là Lam Lam Thanh. Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú nhìn hình vẽ, thật sự muốn than trời trách đất, chị ấy ngồi phi thuyền ngàn dặm xa xôi đến Trái Đất để tìm cái lá này à? Nhưng ở Trái Đất cây nào mà không có lá, trời ạ!!!

Ba người bó tay, đành phải đi vào nhà sách mua một đống sách về thực vật. Lương Ưu Tú có cái đầu siêu cấp nên bị kéo đi theo.

Tắc Lỵ Á không biết nó là cây gì, nên cùng hai người kia lật từng trang sách dùng máy cảm ứng để dò. Sau thời gian lật tung cả đống sách, cuối cùng thì cũng tìm ra được "Lam Lam Thanh". Nhìn thấy được cái cây đó, Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú thật sự khóc không ra tiếng.

"Chị vượt mấy triệu năm ánh sáng đến đây vì tìm 'rễ Bản Lam'? Ở trên hành tinh của chị gọi nó là 'Lam Lam Thanh'? Hành tinh của chị khoa học kỹ thuật tiên tiến, thế mà cái cây nhỏ xíu này lại không có? Đừng đùa em chứ? Đúng là không thể tin được." – Đào Tuyết Ương bây giờ cảm thấy Trái Đất của mình cũng có điểm hơn người.

"Hồng Tuyết Tinh và Trái Đất rất khác nhau, nếu đây là thực vật phổ biến ở đây, hai người giúp tôi đi tìm đi." – Bởi vì không có người ngoài, nên Tắc Lỵ Á đã trở lại hình dáng của người ngoài hành tinh, tóc rực đỏ, mặt vô cùng ngây thơ nhìn hai người. Không dám nghĩ đây là người 120 tuổi.

"Em sẽ mua cho chị rể Bản Lam chế biến sẵn, chỉ cần dùng nước sôi bỏ gói trà vào để nguội, uống một ngày ba buổi, tác dụng thanh nhiệt giải độc." – Đào Tuyết Ương quảng cáo.

"Nhưng, bác sĩ nói với tôi là đem lá tươi đem về, không thể dùng chế biến sẵn." – Tắc Lỵ Á thật khó mở miệng nói hết câu.

"Không lẽ chúng ta phải lên núi hái thuốc sao?" – Trong đầu Đào Tuyết Ương hiện ra một khu rừng núi chập trùng.

"Đào học tỷ, hôm nay đã trể rồi, hay mai chúng ta hãy đi tìm. Em biết chỗ mọc rất nhiều cây thuốc." – Làm một người học đệ có trách nhiệm, phải nhắc nhở học tỷ vô tri của mình.

"Cũng đã tối rồi, trên núi chắc sẽ có sói. Thôi thì vợ của chị vẫn còn có thể chịu được thêm một tháng, sáng mai đợi Tiểu Lương tới chúng ta đi cũng không muộn." – Đào Tuyết Ương phân phối xong, đại công cáo thành.

Thì ra mọi chuyện dễ dàng như vậy, cứ tưởng Tắc Lỵ Á tìm linh đơn diệu dược gì đó rất quý hiếm. Phải lên núi đao, xuống biển lửa mới có thể lấy được, ai ngờ là rể Bản Lam, chạy ra tiệm thuốc cũng mua được mà.

Tiễn Lương Ưu Tú đi về, thì chuông cửa lập tức kêu lên, Đào Tuyết Ương không nhớ Sư Âm có mời khách. Chạy đến nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, thấy người đứng bên ngoài, vừa bất ngờ vừa vui mừng mở cửa.

"Thầy Từ tại sao thầy lại đến đây? Em hôm nay đã tốt nghiệp, không phải thầy đến để méc phụ huynh chứ?" – Đào Tuyết Ương nói đùa.

"Không phải, đến hôm nay thầy mới biết em sống ở đây. Thầy ở ngay căn hộ kế bên, tính ra chúng ta là hàng xóm nên qua chào hỏi một tiếng." – Từ Giai Thụy là một thầy giáo rất ôn hòa.

"Chuyện này đáng lý phải để em làm mới đúng, nếu đã đến rồi vậy mời thầy vào nhà ngồi." – Đào Tuyết Ương đón tiếp nồng nhiệt mời thầy giáo vào nhà, cùng lúc Sư Âm cũng về đến nhà.

Sư Âm không ngờ, người thầy giáo mà Tắc Lỵ Á thấy kì lạ, bây giờ đột ngột lại xuất hiện trong nhà mình, Sư Âm có chút cảnh giác.

"Thầy đây là đến thăm phụ huynh à? Có điều học sinh của thầy đã tốt nghiệp rồi!" – Sư Âm nói rất giống Đào Tuyết Ương, chỉ là giọng điệu đang đuổi người.

"Hôn Âm, thầy Từ là hàng xóm của chúng ta, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể chạy qua mượn nước tương..ha ha ha ~~" – Đào ngu ngốc đang rất nhiệt tình.

Sư Âm trừng mắt nhìn Đào Tuyết Ương, nhà họ có bao giờ nấu cơm mà mượn nước tương. Em ấy ở nhà mình, chạy ra chạy vào suốt ngày, ở xung quanh đây ai cũng biết. Nhưng thầy giáo này, bây giờ mới biết rồi đi qua chào hỏi, rất kì lạ.

"Cũng không có chuyện gì, tuy sinh viên Đào đã tốt nghiệp nhưng cũng là học sinh của tôi. Trong tất cả sinh viên, em ấy là học sinh rất đặc biệt, nếu đã quấy rầy các người nghỉ ngơi, tôi xin phép đi về." – Từ Giai Thụy từ đầu đến cuối rất lịch sự nhã nhặn, nhưng nhìn vào giống như đang đóng kịch. Sư Âm nâng tính cảnh giác lên cao.

Sau khi Từ Giai Thụy rời khỏi, Sư Âm mới nhắc nhở Đào Tuyết Ương: "Sau này, em nên tránh xa thầy Từ ra. Cấm chạy sang nhà người ta mượn nước tương." – Sư Âm nói xong nghe lại thật giống như đang ghen.

"Tôi vừa thử quét tư liệu của thầy ấy thêm một lần, mọi thứ đều bình thường. Không lẽ lúc sáng tôi nhầm?" – Tắc Lỵ Á không hiểu, tưởng máy quét dữ liệu xảy ra vấn đề.

"Cho nên, càng khả nghi. Không có chuyện gì thì đừng lại gần. Dù đó là thầy giáo cũng không được, chị đi tắm trước." – Sư Âm nhéo mặt Đào Tuyết Ương rồi đi lên lầu.

"Đúng rồi, vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng phải làm" – Nhìn Sư Âm đi lên lầu, Đào Tuyết Ương đập tay nghĩ đến một chuyện: "Em muốn tiếp tục cùng Sư Âm 'làm chuyện' mà tối qua bị chị Tắc Lỵ Á cắt ngang."

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi. Để bồi thường, tôi tặng em cái này." – Đào Tuyết Ương nhắc lại chuyện tối qua, Tắc Lỵ Á vẫn còn cảm thấy áy náy, lấy ra một cái bình nhỏ. Trong bình chứa một chất khí màu hồng, nhìn rất đẹp, Đào Tuyết Ương đưa tay nhận liền mở ra.

"Chờ chút, cái đó…" – Tắc Lỵ Á lên tiếng ngăn cản, nhưng không kịp. Chất khí đã bị Đào Tuyết Ương hút vào người.

"Hả? Chị nói cái gì? Nhưng em không muốn nói chuyện với chị, em muốn đi tìm Hôn Âm. Em không thể đợi được để nhìn thấy Sư Âm bị hành hạ đến khóc thét lên." – Đào Tuyết Ương cười gian tà đi lên lầu.

Tắc Lỵ Á cảm thấy mình vừa làm một chuyện cực kì sai lầm. Cái lọ nàng đưa Đào Tuyết Ương là khí "thay đổi tính cách", vốn là muốn đưa Đào Tuyết Ương để Sư Âm ngửi. Chủ yếu muốn Sư Âm nhẹ nhàng, ôn hòa lại một chút, ai ngờ kết quả lại như vậy.

"Đào.Tuyết.Ương! Em muốn làm gì? Buông chị ra!"

Tắc Lỵ Á đang muốn chạy lên phi thuyền bay về Hồng Tuyết Tinh lánh nạn.

—————

Rễ bản lam (Herba Lobeliae) : tên VN gọi là Bọ Mẩy, Đại Thanh, một vị thuốc dùng để thanh nhiệt. Có thể cộng thuốc Bắc hay Nam để giải độc thanh nhiệt, hoặc làm thành trà.