Chương 10: Con đường núi

Vào ngày kết hôn, Lạc Hồng Huyên kéo một con lửa nhỏ đến rước dâu, bên cạnh anh ấy là đoàn người rước dâu ở trong thôn của bọn họ. Tiếng nhạc vui vẻ của chiêng trống đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong thôn, có rất nhiều người đến. Có thể thấy anh ấy cũng được coi là người có nhân duyên ở trong thôn, không hề yếu thế chút nào.

Khi mẹ đưa tiễn tôi, bà ấy bật khóc thút thít. Thật ra vào lúc này sức khỏe của bố tôi đã không còn tốt nữa, nhưng ông ấy vẫn vịn vào khung cửa ra ngoài đưa tiễn tôi.

Bố tôi đã nghỉ công việc dạy học ở trong thôn, mỗi ngày ông ấy chỉ nằm trên giường ho rất dữ dội. Tôi luôn cảm thấy vì tôi, vì cơ thể của tôi mang theo khí lạnh nên đã liên lụy đến bố mình.

Mặc dù tôi không nỡ rời khỏi căn nhà này, nhưng dù sao đây là hôn sự mà ông nội tìm cho tôi, cũng khó có người chịu lấy tôi mà không chê cơ thể tôi yếu ớt. Tôi có gì để mà oán trách phàn nàn chứ?

Huống hồ là tôi đã hại ông nội, tôi không muốn lại vì tôi mà khiến cho bố tôi chịu tổn thương. Vì vậy cái người được gọi là “người nhiều dương khí” này thật sự có thể kiềm chế âm khí bên trong cơ thể tôi.

Tôi ngồi trên lưng con lừa, chậm rãi đi lên phía trước theo đoàn người. Con đường trên núi không hề dễ đi, đi trên đường mà cứ lắc lư nghiêng ngả. Tôi mặc bộ váy cưới, đội chiếc khăn voan màu đỏ. Mặc dù tôi không nhìn thấy gương mặt của chú rể, nhưng tôi có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của người bên cạnh mình.

Chú rể đi bên cạnh tôi, tay dắt con lừa, con lừa luôn kêu lên lúc đi trên đường, dường như ngay cả nó cũng bị bầu không khí hân hoan này lây nhiễm. Anh ấy rất trầm tĩnh, đi trên đường cũng không mở miệng nói chuyện lần nào mà chỉ yên lặng bước đi. Thần khí của anh ấy rất đủ đầy, nhưng nó lại ép tôi đến nỗi hơi không thở được.

Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, đây chính là chồng của tôi sao? Sau này tôi phải ở bên cạnh người này cả đời sao? Dáng vẻ của anh ấy có ổn không? Tính cách như thế nào? Tôi giống như một thiếu nữ đang mơ mộng chuyện tình yêu, đi trên đường mà suy nghĩ lung tung. Có lẽ đây chính là tâm lý của mỗi một cô dâu đang đợi gả đi nhỉ, do dự, bất an và có một chút mong chờ.

Con đường trên núi rất gập ghềnh, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi nhà và đi đến thôn Lạc Gia cách mười dặm. Đám người rước dâu tiến lên trên con đường núi, tiếng nhạc vui vẻ khiến cho con đường núi vắng vẻ trở nên náo nhiệt khác thường.

Bỗng nhiên có một cơn gió thổi đến hất tung chiếc khăn voan màu đỏ của tôi. Tôi vội vàng đưa tay ra che lại, nhưng lại nghe thấy tiếng nhạc vui vẻ đã dừng lại rồi. Đám người rước dâu đột nhiên trở nên ồn ào giống như phát hiện ra điều gì đó. Tôi vén vạt chiếc khăn voan màu đỏ lên, chỉ nhìn thấy làn gió núi thổi vào đám người khiến họ xiêu vẹo đứng lảo đảo.

Tôi càng ngồi không vững trên lưng lừa, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống. Khi tôi cảm thấy mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì ở bên hông đột nhiên có hai cánh tay mạnh mẽ ôm tôi vào trong lòng. Tôi cảm thấy cái ôm này rất mạnh mẽ, rất có lực, vừa ấm áp mà rắn chắc.

Tôi còn chưa hồi phục lại tinh thần thì đã được người đó bế xuống con lừa: “Vợ à, em không sao chứ?”

Một giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên bên tai, tôi cảm thấy hơi thở toát ra từ anh ấy đang len lỏi vào trong lỗ tai mình, khiến tai tôi hơi ngứa ngứa tê tê. Là Lạc Hồng Huyên, đột nhiên gương mặt của tôi đỏ bừng, may mà có chiếc khăn voan màu đỏ che lại.

“Hồng Huyên, xảy ra chuyện gì vậy?”

Một giọng nói thẳng thắn khác vang lên bên tai, một lát sau tôi cảm nhận được có người đang đi đến bên cạnh.

“Tôi đi xem xem, cậu chăm sóc cô ấy giúp tôi.” Lạc Hồng Huyên trả lời lại.

Sau đó tôi bị đẩy lên trước mặt người đó, tôi đang muốn quay người nhìn anh ấy thì cánh tay lại bị bắt lại.

“Chị dâu à, Hồng Huyên chỉ đi lên đằng trước xem đã xảy ra chuyện gì mà thôi. Chị yên tâm ở đây đợi anh ấy quay về đi!” Giọng nói sang sảng của người đó tiếp tục vang lên: “Tôi là Lạc Hoành Ngạn, là anh em tốt của Hồng Huyên. Cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt.”

Dường như anh ấy nhìn thấy sự lo lắng của tôi, sau khi tự giới thiệu mình thì lại bảo vệ tôi ở sau lưng, dáng vẻ y như một người bảo hộ thực thụ. Hóa ra là phù rể.

Tôi thấy anh ấy nói như vậy thì yên tâm lặng lẽ chờ đợi. Nhưng tôi không kìm được cơn tò mò mà lén lút vén một góc của chiếc khăn voan đỏ lên, kiểm tra tình hình.

Chỉ nhìn thấy lúc này Lạc Hồng huyên đã đi đến phía trước đám người, những người chơi trống nhạc đã đặt nhạc cụ trong tay xuống, nhìn xung quanh với vẻ lo lắng.

Gió trên núi đã ngừng thổi, Lạc Hồng Huyên dừng lại bên cạnh một chàng trai trẻ tuổi rồi khẽ hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì. Hai người họ đều đưa lưng về phía tôi nên tôi chỉ nhìn thấy gáy của họ. Chỉ nhìn thấy một người rước dâu khác lắc đầu, dường như cũng không biết rõ tình hình thế nào.

Lạc Hồng Huyên vỗ lên vai của cậu ấy, tỏ ý đoàn người xuất phát lần nữa. Lúc này lại nhìn thấy cơn gió lạnh thổi đến, tôi không khỏi rùng mình một cái.

“Khà khà.” Một tiếng cười quái dị truyền đến vang vọng trên con đường núi. Đám người nghe thấy thì nhao nhao nhìn xung quanh với vẻ lo lắng, giống như thần hồn nát thần tính.

“Ai vậy? Ra đây đi!” Lạc Hồng Huyên trầm giọng hét.

Không có ai trả lời mà vẫn là tiếng cười “khà khà” ấy. Tiếng cười ấy giống như lan từ xa đến gần, cười đến nỗi khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Lạc Hồng Huyên tiến lên phía trước, đi đến phần đầu trước nhất. Trong đoàn người rước dâu phía sau đã có người bắt đầu hoảng loạn, thậm chí có vài người còn run rẩy hai chân. Tôi có thể nghe thấy có người xì xào bàn tán: “Liệu có phải ma không?”

Lập tức người đó bị quát: “Đừng nói vớ vẩn!”

“Tôi nghe nói con đường trên núi này không được yên ổn, thường xuyên có thứ dơ bẩn!”

Giọng nói của hai người không lớn, nhưng lúc này lại vô cùng rõ ràng. Có lẽ mọi người đều nghe thấy, bầu không khí căng thẳng bắt đầu tràn ra. Tôi trốn phía sau Lạc Hoành Ngạn, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hiên ngang mạnh mẽ ở phía trước. Đột nhiên tôi cảm thấy dáng người của anh ấy mạnh mẽ kiên cường như vậy trông rất có khí thế gánh vác.

Lúc này có một bóng đen xuất hiện ở phía trước Lạc Hồng Huyên. Bóng đen ấy dần dần ngưng tụ lại rồi biến thành một hình người.

“Chết tiệt, ban ngày ban mặt lại có ma quỷ xuất hiện!”

Chàng trai trẻ tuổi đứng ở bên cạnh Lạc Hồng Huyên khẽ kêu lên. Nhưng giọng nói của cậu ấy không phải sợ hãi mà lại mang theo vẻ phấn khởi.

“Để cô dâu ở lại!” Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Chỉ nhìn thấy con quỷ nam đó mặt mũi hung dữ, hốc mắt trố ra toàn là tròng trắng mắt chứ không có con ngươi. Nó không có mũi mà chỉ có lỗ mũi tối om om. Bộ quần áo mặc tên người đã sớm mục nát, da thịt thối rữa rơi ra từng mảng, trên cơ thể không ngừng chảy chất dịch màu đen rất khó ngửi.

“Tôi nói này, anh có thể làm dáng vẻ xấu xí hơn chút nữa được không? Cái mặt xấu thì cũng thôi đi, nhưng đừng có mà ban ngày ban mặt xuất hiện dọa người chứ! Anh như vậy mà còn dám ra ngoài cướp dâu, đừng để cô dâu nhìn thấy mà ghét bỏ muốn ói”

Chàng trai bên cạnh Lạc Hồng Huyên đưa ngón trỏ ra xoa xoa mũi của mình, trong giọng nói mang theo vẻ ghét bỏ.

“Tránh ra! Đi bảo vệ những người khác!”

Nhưng Lạc Hồng Huyên lại không đợi cậu ấy lanh chanh thì đã đẩy cậu ấy ra phía sau. Còn bản thân anh ấy lại đi lên phía trước, lôi ra một lá bùa màu vàng.

Tôi nhìn thấy, thầm nói trong lòng: Anh ấy biết đạo thuật sao?

“Hừ, muốn đưa cô dâu đo thì phải hỏi chú rể trước đã!” Lạc Hồng Huyên lớn tiếng nói, sau đó giơ lá bùa màu vàng trong tay lên.

“Để cô dâu lại!” Con quỷ nam đó vẫn nói câu nói ấy.

Tôi nghe thấy mà không khỏi sợ hãi, hóa ra là tôi thu hút nó đến. Lẽ nào là bởi vì thể chất tụ âm của tôi sao? Tôi không kìm được mà đưa tay lên sờ chiếc túi nhỏ trong lòng mình.

Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của tôi, Lạc Hoành Ngạn ở phía trước an ủi tôi: “Đừng sợ, Hồng Huyên có thể đối phó được.”

“Nhưng nó là Âm Quỷ.”

Hơn nữa dường như con Âm Quỷ này rất lợi lại. Tôi nghĩ đến ông và bố quỷ, mỗi lần bọn họ bắt quỷ quay về đều sẽ bị thương. Tôi không muốn đoàn người rước dâu vì tôi mà xảy ra chuyện.