Chương 12: Động phòng

"Có ma!"

Tôi sợ hãi hét lên, suýt thì ngất xỉu, nhưng bàn tay lạnh lẽo trên cổ dần thu lại làm tôi muốn xỉu cũng không được.

Lúc này tôi chợt nghĩ tới người vừa bái đường với mình ở bên ngoài, không phải anh rất lợi hại sao? Nam quỷ kia đối mặt với anh chưa được một giây đã tan thành mây khói rồi! Sao anh còn chưa tới nữa? Nếu anh còn không vào thì cơ thể của tôi sẽ rơi vào tay con ma nữ này mất!

"Cứu với!" Tôi khó nhọc kêu lên.

Nhưng mặc cho tôi kêu lớn đến thế nào cũng không ai nghe được, tất cả mọi người dường như đã biến mất hết.

Tôi bắt đầu giãy dụa kịch liệt, vươn tay muốn gỡ bàn tay kìm cổ mình ra, nhưng con ma nữ này quá khỏe, tôi không thể tránh thoát khỏi cô ta.

"Trao thân thể của cô cho tôi đi!"

Ma nữ đến gần tôi, dùng đầu lưỡi vuốt ve cần cổ của tôi, cảm giác lạnh băng làm tôi rùng mình.

"Mơ đi!"

Tôi lệch cổ sang một bên, muốn né tránh đầu lưỡi ghê tởm kia.

"Đừng chống cự, cô là của tôi!"

Con ma nữ cười khành khạch quái dị, mở cái miệng đỏ như bồn máu muốn cắn tôi.

Trong đầu tôi chỉ còn mình xong rồi, bị cắn là chắc rồi, nhưng một tiếng thét chợt đánh thức tôi.

"Thả cô ấy ra!"

Giọng nói trong trẻo dễ nghe phát ra từ ngoài cửa, rất có sức hút, lại kết hợp với tình huống lúc này thì chẳng khác nào tiếng trời.

Tôi ngước lên nhìn, thấy một bóng người áo đỏ vọt tới, vươn tay nắm lấy ma nữ trên người tôi vứt mạnh ra ngoài, động tác lưu loát gọn gàng, ngay cả con ma nữ kia cũng không kịp phản ứng.

Sức nặng trên người bị dỡ xuống, tôi lập tức ho khan không ngừng.

"Hừ, dám phá hỏng chuyện tốt của tao, chết đi!"

Ma nữ nhanh chóng phản ứng lại, bật người đứng dậy, móng tay nhọn hoắt phiếm ánh sáng lạnh khum thành trảo lao tới.

Người vừa tới xoay người chắn trước mặt tôi, ngang nhiên đứng thẳng, không chút sợ hãi.

"Ma quỷ to gan, dám đến nhà tao làm chuyện xấu! Muốn chết sao!"

Anh vừa dứt lời, trên tay đã xuất hiện một lá bùa đánh thẳng tới con ma nữ đang lao tới kia.

Lá bùa bay tới một nửa đã hóa thành ánh lửa bao vây lấy ma nữ. Con ma nữ hét lên thảm thiết, nháy mắt bị đánh tan.

Dứt khoát mạnh bạo, tôi còn chưa ho khan xong anh đã xử lý sạch sẽ con ma nữ, không dư chút cặn.

Anh bước tới bàn thắp nến lên, quay người đỡ tôi dậy: "Em không sao chứ?"

Lúc này tôi mới thấy rõ người tới, là thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt sâu thẳm linh động, mũi cao thẳng, môi gợi cảm, gương mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt đen sâu thẳm thoáng lấp lánh tia sáng, lông mi dày, thân thể hoàn mĩ, cảm giác như quý công tử tao nhã cao ngạo vậy.

Người này là chú rể của tôi à? Chồng của tôi đây sao? Tôi ngây người, trái tim đập thình thịch. Anh ấy đẹp trai quá!

Anh nâng tôi khỏi mặt đất, đỡ tôi ngồi lên giường, sau đó ngồi xuống cạnh tôi.

"Làm em sợ rồi!"

Giọng anh gợi cảm lại dịu dàng, tôi chuếnh choáng say mê trong đó, cảm giác sợ hãi hoảng loạn vân vân đều bay đến chín tầng mây rồi còn đâu.

"Sao thế? Em sợ lắm à?" Anh giơ tay quơ quơ trước mặt tôi.

"Không, không sao ạ!"

Tôi khôi phục tinh thần, xấu hổ cúi đầu xuống. Không thể nói tôi không phải bị dọa sợ ngây người mà là bị gương mặt của anh mê choáng váng đúng không!

Anh thấy tôi không sao thì vươn tay cởϊ qυầи áo của tôi, tôi hoảng sợ, vội vàng ôm ngực né tránh: "Anh làm gì thế?"

Thấy tôi hoảng hốt nhìn anh, anh chỉ cười bất đắc dĩ: "Bà xã, em không quên tối nay là đêm tân hôn của chúng mình đấy chứ?"

Nụ cười của anh thật chấn động lòng người, khiến người ta không dám nhìn thẳng, tôi ngượng ngùng cúi mặt xuống. Cái gì nên đến vẫn phải đến, tim tôi đập càng ngày càng nhanh, như muốn vọt khỏi l*иg ngực vậy.

"Ban nãy là sao vậy? Sao tự nhiên bên ngoài không có ai cả?"

Tôi muốn dời lực chú ý của anh đi, chỉ có thể tìm đề tài để hỏi.

"Là con ma nữ kia tạo ảo cảnh. Yên tâm, anh giải quyết nó rồi, nó sẽ không làm em bị thương được nữa!"

Anh thuận theo ý tôi đáp lời.

"À, vậy anh là đạo sĩ sao? Anh có pháp lực?" Tôi nhớ lúc sáng anh cũng rất dũng mãnh, ban nãy càng oai hơn, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, hoàn toàn quên mục đích ban đầu là dời sự chú ý của anh đi.

"Khì."

Anh phì cười, nụ cười làm tôi hoa cả mắt: "Bà xã, em thấy anh giống đạo sĩ à?"

Vừa hỏi xong đã dùng sức kéo tôi vào lòng.

Tôi nằm trong ngực anh, nghe tim anh đập thình thịch, trên đầu là tiếng cười trầm thấp của anh, mặt tôi lập tức nóng rực đến đáng sợ.

"Kia là bùa bình an anh cầu được thôi!"

Giải thích xong lại bắt đầu cởϊ qυầи áo của tôi, ra vẻ không muốn nhiều lời.

Tôi biết bây giờ tránh không thoát, lại nghĩ mình đã bái đường với người này rồi, chuyện này sớm hay muộn đều phải trải qua, cho nên dứt khoát nhắm mắt thuận theo.

Màn đỏ nến hồng, sóng gầm biển cuộn, một đêm không ngủ.

Đêm nay, tôi từ thiếu nữ trở thành phụ nữ. Đêm nay, tôi bước lên cuộc hành trình mới trong đời mình. Mà tôi không hề hay biết, tương lai đang chờ tôi phía trước cũng hoàn toàn thay đổi.

Anh xã cực kỳ cưng chiều tôi, vì áy náy đêm tân hôn quá đà cho nên săn sóc tôi chu đáo vô cùng, khiến tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

Cuộc sống mỗi ngày trôi qua trong ngọt ngào, ngay khi tôi cho rằng sau này cũng cứ hạnh phúc mà sinh sống như vậy thì Lạc Hồng Huyên chợt nói với tôi muốn ra ngoài mưu sinh.

Anh nói với tôi quyết định này khi chúng tôi mới kết hôn được ba tháng, tôi không ngờ anh muốn rời khỏi nhanh như vậy. Là do tôi làm gì không tốt sao? Hay anh không thích tôi? Trong lòng bị bủa vây bởi vô vàn nghi hoặc, cuối cùng vẫn không thể mở miệng hỏi anh.

Có lẽ anh thấy được tôi buồn, giải thích rằng ra ngoài kiếm sống là vì muốn cho tôi cuộc sống tốt nhất, có rất nhiều nam nữ thanh niên trong thôn ra ngoài làm công, không phải chỉ mình anh.

Lý do như vậy sao tôi có thể từ chối cho được? Nam nhi chí ở bốn phương, sao có thể để chuyện tình yêu nam nữ quấn lấy bước chân? Tôi không thể cản trở anh dấn bước về phía trước, cho nên dù quyến luyến không thôi vẫn chỉ có thể để anh rời đi.

Ngày anh đi, ngoài trời mưa phùn lất phất, tôi tiễn anh đến cửa thôn, nhìn bóng anh càng ngày càng xa, chỉ thấy mặt lạnh lẽo. Không biết là mưa hay nước mắt làm mắt tôi nhòe hẳn đi.

Tôi vẫn luôn cảm thấy anh rời đi không phải vì lý do đơn giản như vậy, chẳng lẽ vì thể chất tụ âm của tôi nên anh ghét bỏ tôi sao? Chẳng lẽ ngay cả anh cũng sợ hãi, muốn tránh xa tôi sao?

Ba tháng này thật sự là ba tháng hạnh phúc nhất đời tôi, không có ma quỷ quấy rầy, anh cũng luôn yêu thương cưng chiều tôi, vì sao lại muốn rời đi chứ?

Ông nội nói anh chính là định mệnh của tôi, bát tự của chúng tôi được viết trên thẻ sinh tử, chúng tôi sẽ bên nhau cả đời. Nhưng... mới ba tháng, anh đã rời khỏi tôi.

Tôi... bị ruồng bỏ sao?