Chương 16: Hiện hình

Sau khi Lạc Uyển Thiên rời đi, tôi lại quay về phòng ngủ một chút, trái tim và tinh thần có chút không yên, hai mắt đau xót, nhưng sự mệt mỏi lại ập đến, không biết từ lúc nào mà tôi đã ngủ thϊếp đi mất.

Tôi ngủ trong cơn mê man, nửa tỉnh nửa mơ, có lẽ là do khóc quá mệt, tâm tư lao lực quá độ nên lúc ngủ lại chập chờn không yên, giống như có một cuộn dây thừng trói chặt lấy lấy cơ thể tôi, tôi không ngừng giãy dụa nhưng lại tốn công vô ích, có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra.

Một đôi tay lạnh lẽo nâng niu sờ lấy cơ thể của tôi, giống như đang nâng niu một viên ngọc quý, khẽ khàng vuốt ve từng chút một. Cơ thể tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo kia, giống như một viên đá lạnh đang chạm vào làn da ấm áp, khiến cho tôi từ trong cơn mơ cũng có thể cảm nhận được sự khắc chế mạnh mẽ của đối phương.

Đột nhiên, tôi ngồi phắt dậy, mở to đôi mắt kinh sợ quá độ của mình ra, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. Cuối cùng tôi cũng đã thoát ra được khỏi mộng cảnh kia!

Trong cơn mơ hồ, tôi nâng tay lên lau đi mồ hôi trên trán, mê man mở to đôi mắt, có chút mơ hồ, ý thức hỗn độn từ từ tỉnh táo trở lại, cảm giác được có một luồng hơi thở lạnh lẽo âm u đang lan tỏa khắp cả trong căn phòng.

Tôi ngẩng đầu, đi qua mở cửa sổ gỗ ra, thấy mưa giông bên ngoài không biết đã tạnh đi từ lúc nào. Rừng cây trong đêm đen tĩnh lặng khiến cho người ta phải sợ hãi, tiếng gió vốn thổi mạnh và tiếng ve rả rích ngày thường đều đã biến mất không để lại một chút dấu tích.

Chỉ còn sót lại một mùi tanh thoang thoảng của máu đang vương vẩn trong không trung, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chim khóc nghẹn ngào, dường như đang cố gắng giãy dụa vào thời khắc cuối cùng trong cuộc đời của chúng nó, dường như là lời cầu xin cứu mạng trước khi chết.

Tôi kinh hoảng, cảm thấy kỳ lạ khi phát hiện mặt trăng có màu đỏ, ánh lên màu đỏ của máu tươi! Ánh trăng ấy nhuộm đỏ cả vạn vật mà nó chiếu rọi! Cảnh tượng này quỷ dị khiến cho người ta phải kinh hãi!

Cây hòe già trong sân đung đưa theo làn gió, tán lá khe khẽ phát ra tiếng “xào xạc”, giống như là có thứ gì đó chạm vào cành cây, khiến cho nó phát ra âm thanh run rẩy.

Trong phòng, ánh trăng màu máu hắt vào tạo thành những hư ảnh lốm đốm, loang lổ thành từng chấm, giống như ai đó vừa mới làm đổ rượu.

Tôi bất chấp cả cảnh tưởng kỳ dị đang diễn ra ngay trước mắt mình, vội vàng đứng lên đi đến gian nhà chính, nghĩ muốn đi xem linh vị của Hồng Huyên, nhưng lại nhìn thấy chiếc bàn án trong gian nhà chính, trước hũ đựng cho cốt màu trắng kia, tấm bia có viết “Bài vị của tiên phu Lạc Hồng Huyên” lúc này đang ồ ạt chảy máu ra, máu tươi chảy xuôi theo tấm bài vị bằng gỗ, chậm rãi tuôn trào.

Hũ đựng tro cốt khẽ khàng lung lay, một làn khói xanh khẽ bay lên, dần dần ngưng đọng lại thành hư ảnh của một người. Hư ảnh này ở dưới ánh trăng máu phát ra hơi thở âm trầm, u ám.

Tôi chợt tỉnh táo lại, ý thức được đó là cái gì!

Giọng tôi run rẩy cả lên: “Hồng Huyên, anh quay trở về rồi đó sao?”

Trong giọng nói của tôi có cả sự kinh hoàng xen lẫn vui mừng, hư ảnh mà tôi nhìn thấy vào ban ngày quả nhiên không phải là hoang tưởng của tôi.

Chỉ thấy hư ảnh kia khẽ động, mượn ánh trăng chiếu rọi từ bên ngoài vào, có thể nhìn thấy khóe miệng của anh hơi nhếch lên, nói câu gì đó, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, tôi không thể nghe thấy anh đang nói cái gì.

Tôi thấy thế, khống chế cảm xúc của mình: “Hồng Huyên, anh không yên tâm, nên muốn quay về thăm em đó đúng không?”

Lúc này, trong giọng nói của tôi chỉ còn sót lại sự kinh ngạc cùng vui mừng.

Hư ảnh kia gật đầu, nhưng lại lắc đầu.

“Hồng Huyên, có phải anh có tâm nguyện gì chưa thực hiện được muốn em làm cho anh không?”

Tôi thấy đối phương không nói gì, bản thân lại không hiểu ý của anh, liền trở nên có chút nôn nóng hơn.

Lúc này, tôi đã không còn sợ hãi nữa, chỉ muốn biết rốt cuộc Hồng Huyên muốn nói gì với tôi.

Sau đó, bất luận là tôi có hỏi gì thì hư ảnh kia đều chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu, sự đối thoại của hai người không thể nào diễn ra một cách như bình thường được.

Một lúc lâu sau, hư ảnh kia không còn trả lời lại những câu hỏi của tôi nữa mà nâng tay lên, chậm rãi hướng về phía tôi, một hơi thở lạnh lẽo áp vào vầng trán của tôi, nước mắt tôi lập tức tuôn trào.

Tôi nhớ đến Lạc Hồng Huyên chết thảm nơi xứ người, hơn nữa còn chết không rõ nguyên nhân, nghĩ đến chính mình khổ sở đợi chờ người về nhưng người lại hóa thành hư không, nghĩ đến những ngày tháng đơn côi sau này của mình, nghĩ đến tương lai mù mịt, nước mắt lã chã rơi xuống.

Tôi rơi nước mắt không hề phát ra một tiếng động nào, khiến cho hư ảnh hơi lay động, khóe miệng khẽ động, như đang cất lời an ủi, lại như muốn ngăn lại. Anh duỗi tay ta, khẽ lau mặt cho tôi, nhưng tay lại xuyên qua khỏi người tôi, chỉ để lại một luồng hơi lạnh lẽo.

Tôi như cảm nhận được cái gì đó, khuôn mặt nhỏ liền dựa sát lại luồng hơi âm u lạnh lẽo kia.

Tôi mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ngào trong cổ họng không phát được ra ngoài.

Không biết là qua bao lâu, tôi không còn lặng lẽ rơi nước mắt nữa, giơ tay lên lau đi vết nước mắt trên khuôn mặt nhỏ, nâng tay lau đi đôi mắt nhập nhòe, mở to mắt nhìn kỹ hư ảnh đang đứng ở đó.

Nhưng cả người hư ảnh lại đều bao phủ bởi một làn khí âm u, cho dù lúc này trong phòng có ánh trăng máu chiếu rọi càng thêm đỏ tươi, lại thêm ửng sáng nhưng tôi cùng không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hư ảnh. Hư ảnh kia quá yếu, dường như duy trì nguyên cả một dáng người như thế này cũng không dễ dàng gì.

Tôi giơ tay lên, muốn chạm vào hư ảnh, nhưng lại chỉ thấy tay tôi xuyên thấu vào bên trong hư ảnh kia, chạm trúng vào khoảng không, không có cách nào tiếp xúc được vào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tất nhưng lại cách xa cả hai thế giới.

“Ò ó o o…”

Bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, sau đó là tiếng chó sủa.

Hư ảnh động đậy, từ từ nhạt dần, dường như là sắp tan biến.

Tôi hoảng hốt: “Hồng Huyên, Hồng Huyên, đừng đi, anh đừng đi.”

Nhưng sau đó, hư ảnh vẫn trở nên nhạt dần, cánh tay duỗi ra kia chầm chầm cách xa, tôi vội đưa tay ra, muốn kéo bóng dáng kia quay trở về bên mình.

“Hồng Huyên, đừng đi, đừng đi mà, anh còn chưa nói với em, rốt cuộc là anh đã chết như thế nào?” Tôi vô ý hét lên.

Chỉ là, tiếng gà gáy lại vang lên một lần nữa, theo sau đó là tiếng chó sủa, tiếng cửa sân nhà cách vách mở ra, có tiếng người.

Trời sáng rồi!

“Hồng Huyên, Hồng Huyên!”

Tôi đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, chiếc chăn được đắp trên người rơi xuống, trán đầy mồ hôi lạnh.

Tôi nâng tay lau đi, thở ra một hơi: “Minh gặp ác mộng sao?” Tôi lẩm bẩm tự nói với bản thân.

Nhưng mà, sự tiếp xúc lạnh lẽo vào ban nãy chân thật quá mức, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng ràng, chồng mình đã quay về rồi!

Tôi vội vàng bước xuống giường, đến giày còn không kịp mang, bước mấy bước đã đến gian phòng chính. Chỉ thấy cảnh tượng kinh hoàng của bài vị được đặt an ổn trên bàn án, những dòng máu tươi ào ạt chảy ra từng đường dài ngắn khác nhau.

Nén nhang được thắp trong lư hương ở trước bài vị đã tàn, sót lại những tro tàn của hương nhang, hũ tro cốt màu trắng được đặt yên tĩnh, lại lộ ra một sự dị thường.

Tôi bị cảnh tượng bất thường trước mắt dọa sợ một trận, đây chính là cảnh tưởng ở trong giấc mộng đêm qua!

Tôi vội vàng lùi về sau vài bước, kêu thảm thương “A” một tiếng, làm kinh động đến thím Căn ở nhà cách vách.

Tôi kêu to, kinh động đến bà lão vừa mới ra khỏi cửa nhà ở kế bên.

“Tiểu Luy, cháu sao thế?” Thím Căn ở viện cách vách gọi to: “Gặp ác mộng hả?”

Thím Căn thất tha thất thểu chạy vào gian gian nhà chính. Bà không ngẩng đầu nhìn bàn án mà duỗi tay đỡ lấy tôi, vội vàng lớn tiếng nói.

Tôi đang trong cơn ngây ngốc, bị sự đυ.ng chạm của bà mà giật mình, vội vàng nắm chặt lấy của thím Căn đang duỗi ra, nói: “Thím ơi, Lạc Hồng Huyên quay về rồi, anh ấy quay về rồi!”

Trong giọng nói của tôi còn mang theo chút gì đó gấp gáp cùng vui mừng.

“Tiểu Luy, có lẽ là cháu nằm mơ thôi…” Thím Căn nhẹ giọng an ủi tôi, nói: “Đến đây nào, đi vào phòng nghỉ ngơi một chút trước đã, có lẽ là ban ngày cháu đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”

“Không, không, không, thím ơi, thím mau đến đây xem này.”

Tôi sợ bà không tin, vội vàng duỗi tay ra chỉ về phía bàn án.

Thím Căn nhìn theo hướng tay tôi chỉ, ngẩng đầu nhìn bàn án, chỉ thấy tất cả mọi thứ đều bình thường!

Bài vị, hũ đựng tro cốt màu trắng, lư hương và cả những tàn dư của nén hương.

Tôi cũng nhìn thấy như thế, kinh ngạc không thốt nổi thành lời, vừa nãy rõ ràng là còn ướt đẫm máu tươi, sao chớp mắt một cái, bây giờ đã biến mất hết cả rồi.

Lẽ nào là tôi lại hoang tưởng rồi sao…