Chương 17: Mèo đen

“Meo…”

Tiếng mèo kêu lên khiến cho tôi và thím Căn đều giật mình bừng tỉnh.

Thím căn đi ra ngoài sân nhìn nhìn, cười nói: “Mèo nhỏ nhà con quay về rồi này!”

Nói xong, bà cũng quay người đi ra bên ngoài.

Tôi cũng tạm thời quên đi chuyện lúc nãy, đi ra bên ngoài cửa liền nhìn thấy một bé mèo đen đang ló đầu vào trong sân từ ngoài hàng rào, chính là bé “Tiểu Hắc” của nhà tôi.

Toàn thân nó là một màu đen tuyền, không có bất cứ một màu sắc nào khác xen lẫn vào, những sợi lông mềm trên thân vừa tơ vừa dài, thân hình mập mạp, chiếc bụng tròn xoe giống hệt trái bóng bay, nhưng cái đầu lại nhỏ nhắn yêu kiều, điều này khiến cho nó giống như còn có chỗ trống nào trên cơ thể để cho đầu và đuôi xuất hiện nữa cả, chỉ còn chừa lại một cái bụng tròn, giống hệt như trái bóng tròn nhỏ.

Lúc này, đôi mắt mèo màu hổ phách của nó đang đảo qua đảo lại, cái đuôi dựng lên, khẽ vẫy vẫy, đứng trước hàng rào, bày ra bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Tôi mỉm cười, nhìn thấy nó lại quên đi nỗi bi thương, đi về phía nó.

Liền nhìn thấy Tiểu Hắc chạy lại mấy bước, nhún người nhảy lên cái ghế gỗ, dừng lại rồi nhìn quanh một lúc. Lại khẽ nhún người nhảy lên cái bàn đó, lại kêu lên một tiếng “meo”.

“Tiểu Hắc, em đã quay trở về rồi!”

Tôi bước lại gần, duỗi tay ôm lấy nó, nâng tay xoa xoa thân hình mềm mại của Tiểu Hắc, lại vuốt vuốt lông cho nó, xong mới khẽ mở miệng nói: “Tiểu Hắc, mấy ngày nay em đi đâu thế? Chẳng thấy bóng dáng em đâu, chị lo cho em muốn chết.”

Tuy rằng nói là lo lắng, nhưng tôi cũng đã quen việc Tiểu Hắc rời đi mấy ngày rồi đột nhiên lại quay về.

Tiểu Hắc là con mèo mà tôi đã nuôi từ ba năm trước, từ sau khi Lạc Hồng Huyên rời đi, nó liền xuất hiện ở trong sân. Nó rất ngoan ngoãn, nghe lời và hiểu chuyện, bình thường đều nói chuyện với tôi. Một mình tôi có nó ở bên cạnh thì cũng bớt cô đơn đi phần nào.

Cậu nhóc này vô cùng thông minh, biết tôi không thật sự có ý trách cứ nó, liền lăn qua lăn lại mấy vòng trong l*иg ngực của tôi, tìm một nơi thoải mái để tiếp tục làm ổ, dùng chiếc đầu nhỏ cọ cọ khắp nơi, giống hệt như một đứa bé đang làm nũng.

Tôi bị bộ dạng này của nó chọc cho vui vẻ, khẽ vỗ về chiếc đầu nhỏ của nó: “Đói rồi có phải không, chị đi làm chút đồ ăn cho em.”

“Meo…” Tiểu Hắc kêu lên một tiếng, xem như là trả lời lại.

Tôi đang định thả nó xuống thì đột nhiên, Tiểu Hắc trong l*иg ngực “meo” lên một tiếng rồi đứng thẳng người lên, đầu nhỏ nhìn vào trong gian nhà chính. Sau đó, nó “meo” lên một tiếng vô cùng mãnh liệt, giãy dụa khỏi vòng ôm của tôi, nhảy lên trên bàn đá, từng sợi lông đen trên thân đều dựng đứng lên, dường như nó đã nhìn thấy cái gì đó, toàn thân liền thu về trạng thái đề phòng.

“Sao thế, Tiểu Hắc, em nhìn thấy cái gì hả?”

Tôi vội vàng quay người lại, nhìn theo tầm mắt nhìn vào gian gian nhà chính của Tiểu Hắc, tiếc là tôi chẳng thể nhìn thấy được cái gì, nhưng trực giác khiến tôi biết được rằng, chắc chắn Tiểu Hắc đã nhìn thấy được cái gì đó.

Tôi sốt ruột nhìn về phía Tiểu Hắc, hỏi: “Tiểu Hắc, có phải em đã nhìn thấy Hồng Huyên không?”

Đột nhiên nghĩ đến việc mèo đen thuộc về cõi âm, rất dễ nhìn thấy những thứ ở dưới cõi âm, nếu đến tôi cũng có thể nhìn thấy, vậy thì cũng rất có khả năng rằng Tiếu Hắc đã nhìn thấy Hồng Huyên.

Chỉ tiếc là Tiểu Hắc không biết nói chuyện, nó kêu lên “meo, meo”, giống như là sắp lao vào để chiến đấu.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Hắc, đột nhiên nghĩ đến ông nội đã từng nói: “Dân gian chỉ biết chó có thể trừ tà, tà vật sợ nhất là răng nanh của chó, nói là răng của chó có thể cắn đứt được hồn phách, thật ra so với chó thì mèo mới là con vật có khả năng trừ tà mạnh nhất, chỉ có điều bởi vì tính tình của mèo có chút lười nhác, tâm tư lạnh nhạt, không muốn quan tâm đến nhiều chuyện mà thôi. Nói chung là, tà vật có chút kiêng dè chó, nhưng lại vô cùng sợ hãi mèo, đặt biệt là móng vuốt của nó.”

Bộ dáng này của Tiểu Hắc, có phải thật sự là nó đã nhìn thấy Lạc Hồng Huyên rồi không?

Nhưng mà, nhìn nó thế này có phải đang muốn chuẩn bị chiến đấu không, không được! Nếu như nó thật sự có thể trừ tà, có thể thông linh, vậy thì chắc chắn nó đang nhìn thấy Lạc Hồng Huyên, tôi không thể để nó làm tổn thương đến Lạc Hồng Huyên được, tôi nhào đến chỗ Tiểu Hắc, lúc đang muốn ôm nó vào lòng, thì nó lại tránh thoát được.

Chỉ thấy Tiểu Hoắc quay về một hướng, kêu “meo meo” với tôi hai tiếng, trong đôi mắt màu hổ phách của nó lộ ra vẻ gian xảo, tôi nhìn mà sửng sốt, chỉ thấy nó đã thả lỏng toàn bộ thân thể, buông bỏ sự phòng bị, thân hình tròn trịa nhún nhún, nhanh nhẹn nhảy lên cây hòe già.

Tôi nhìn theo hành tung của nó một hồi lâu, thấy không có gì bất thường mới yên tâm trở lại. Có lẽ là tôi đã nghĩ nhiều rồi, lắc lắc đầu, không quan tâm đến Tiểu Hắc nữa. Có lẽ nó thật sự không phát hiện ra cái gì cả, cũng không phải là vật thông linh gì hết.

Nhưng mà, điều tôi để tâm đến bây giờ là, ban nãy ở trong gian gian nhà chính có một hư ảnh dần dần hiện hình, có bóng dáng của một người đàn ông thành niên, rất mơ hồ, chỉ có thể phân biệt được đó là đường nét của nam hay nữ.

Mèo đen nhỏ có tính thông linh, một tiếng hô lên của nó đã khiến cho hư ảnh kia lay động, rồi dần dần biến mất. chú mèo đen nhỏ đang nằm ở trên tán cây hòe, khẽ khàng quan sát vào gian gian nhà chính.

Lúc này, đôi mắt màu hổ phách của nó lộ ra thần sắc bừng tỉnh, giống như một người lớn đang dán mắt nhìn chằm chằm cửa lớn của gian gian nhà chính.

Vào lúc nó nhìn chằm chằm vào gian gian nhà chính, nhìn lên bàn án, hương thơm trong nén nhang trong lư hương đã cháy trong bát hương lộ ra một vẻ kỳ dị, ở giữa rất ngắn, hai bên khá dài, dâng lên một lớp khói có hình dạng tròn tròn như bọt khí mà cá phun ra, từng vòng từng vòng không ngừng bay lên, bao trùm cả phòng.

Ba dòng huyết lệ trên tấm bài vị đỏ chói khiến cho người ta kinh sợ giống như đang dự báo điều gì đó. Miệng của hũ đựng tro cốt màu trắng lại kỳ dị mở ra, một làn khói xanh chậm rãi bốc lên khỏi hũ tro cốt, hòa cùng làn khói bốc lên của nén hương, hình thành một làn khói màu xanh.

Mèo đen nhỏ nhìn chằm chằm cảnh tượng dị thường này, nhưng lại không phát ra tiếng động, chỉ duỗi móng vuốt ra sờ sờ khóe miệng. Khóe miệng của nó lại để lộ ra một nụ cười đầy tính người. Nó thong dong bước vài bước trên cành cây to, phóng thân linh hoạt, nhẹ nhàng phóng lên trên mái nhà.

Nó đi vài bước trên ngói mái, kỳ quái là, bước chân vốn nhẹ nhàng lại trở nên nặng nề hơn, phát ra tiếng “bạch bạch” trên ngói nhà, như là đang cảnh cáo, lại giống như là đang uy hϊếp.

Nhưng sau đó, nó đẩy một mảnh ngói ra, trên mái lộ ra một cái lỗ nhỏ, nó ló cái đầu nhỏ vào bên trong.

Làn khói xanh bên trong gian gian nhà chính, giống như đã bị kinh động đến, ấy vậy mà lại từ từ thu lại động tác, chậm rãi quay trở về bên trong hũ tro cốt màu trắng, mà dòng hương thơm nhàn nhạt lẩn quẩn kỳ lạ kia nháy mắt cũng hồi phục lại như bình thường, giống như những cảnh tượng kỳ quái lúc nãy chỉ là hoang tưởng mà thôi, nhưng ba dòng huyết lệ ở trên tấm bài vị lại vẫn để lại dấu tích rất rõ ràng,

Giống như chưa cảm thấy đủ Tiểu Hắc kêu lên một tiếng chói tai, âm thanh đó như tiếng cảnh cáo, tràn ngập sự kỳ dị, khiến cho tôi còn đang gọi gà vịt trong sân cũng giật mình tỉnh táo lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, sao thế?”

Tôi nghe ra được sự kỳ lạ trong tiếng kêu của nó, từ trước đến nay, Tiểu Hắc chưa từng hành động kỳ lạ như thế. Tiểu Hắc thấy tôi gọi nó, nó liền xuống khỏi mái nhà, đi đến bên chân tôi, thân mật dụi người vào chân tôi.

Tôi nở nụ cười vui vẻ, khom người sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, nói: “Em đợi ở đây nhé, chị đi làm cho em ít đồ ăn!”

Tôi đi vào bên trong phòng bếp lấy ít đồ ăn ra cho nó, gọi nó đến ăn, nhưng lúc tôi đi ra đến sân thì chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Hắc đâu cả.

Nó, lại chạy đi đâu mất tiêu rồi!

Tôi không còn cách nào khác, lắc lắc đầu, chỉ có thể đặt chiếc chén nhỏ trong tay xuống.