Chương 20: Cầu nối tâm linh

"Anh Huyên, anh nhìn đi, anh sử dụng linh hồn lực bừa bãi nên giờ đến hiện hình cũng khó khăn."

Cô gái dè dặt phàn nàn, nhưng rõ ràng là cô ấy rất quan tâm đến anh Huyên của mình, chỉ thấy giọng nói của cô ấy vừa phát ra thì sương mù trên con đường liền rút đi, sương mù tan biến để lộ ra một con đường mòn tương đối bằng phẳng.

Và màn sương đen trước mặt tôi cũng từ từ tan biến, Lạc Hồng Huyên, anh ấy đã rời đi!

Người giấy nhỏ lại an ổn ngồi xuống vai tôi, những ngọn u hỏa lại bắt đầu tập hợp trở lại. Sau những gì vừa xảy ra, quyết tâm đi vào của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Lạc Hồng Huyên không cho tôi vào chắc hẳn là vì có điều gì đó anh ấy không muốn để tôi biết, càng như vậy thì lại càng khơi dậy sự tò mò của tôi. Tôi nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, những ngọn u hỏa xung quanh càng lúc càng lớn, chiếu sáng cả núi rừng.

Đi thêm nửa giờ nữa, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một bãi đất trống ở sâu trong khu rừng rậm, bãi đất trống được bao quanh bởi hàng rào, một ngôi nhà nhỏ bằng tre đột nhiên xuất hiện trong khu rừng rậm rạp.

Tôi đứng ngoài hàng rào quan sát tình hình bên trong, xem ra đây là nơi ở của chủ nhân người giấy nhỏ.

Vào lúc này, một cánh cửa trong ngôi nhà nhỏ bằng tre cọt kẹt mở ra, một cô bé mười một hoặc mười hai tuổi bước tới.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo vải đen, mái tóc đen chỉ buộc hờ hững phía sau, khuôn mặt được che bởi một lớp vải xanh, chỉ để lộ đôi mắt trong to trong veo.

Cô ấy đã sớm đi tới cổng nhỏ hàng rào, cười với tôi rồi nói: "Chị Hoa, chị đến rồi, vào đi, bà bà đã đợi chị lâu rồi!"

Giọng nói này là của cô gái nhỏ trong rừng đã ngăn Lạc Hồng Huyên lại, tôi liền hỏi: "Em là?"

"Em là Lạc Xảo Vũ!"

Cô bé vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, người giấy nhỏ liền rơi vào tay cô bé, trở lại bộ dạng như tờ giấy bình thường, rồi cô bé quay sang bên cạnh mời tôi tiến vào.

Thấy vậy, tôi cảm ơn cô bé rồi cúi đầu bước vào.

Cô bé dắt tôi vào ngôi nhà nhỏ bằng tre, trên lầu hai có ba gian, cô bé đưa tôi đến gian giữa, nhẹ nhàng gõ cửa tre và nói: “Bà bà, cô ấy đến rồi. . "

"Cho cô ấy vào đi."

Một giọng nói khàn khàn già nua phát ra từ trong phòng.

Cô bé mở cánh cửa tre, quay lại và làm động tác mời với tôi.

Tôi cúi đầu nhìn xuống người của mình, một đường đến đây cả người đều đã nhàu nát. Quần áo trên người đã ẩm ướt, dưới chân còn dính chút bùn, vẻ mặt tôi đột nhiên xấu hổ.

Thấy vậy, cô bé liền cười khúc khích: “Chị Hoa, không sao đâu, chị cứ vào đi!” Cô ấy lại thì thầm vào tai tôi: “Ăn nói lễ phép một chút, đừng khiến bà bà tức giận.”

Tôi gật đầu tỏ lòng biết ơn, rồi kính cẩn bước vào.

Trong phòng, tấm rèm vải màu xanh lá cây lay động theo gió, ngọn đèn dầu màu vàng nhạt trên chiếc bàn thấp phản chiếu ánh sáng mờ ảo, khiến toàn bộ không gian càng thêm tối tăm.

Phía sau chiếc bàn thấp thấp thoáng một bóng người gầy guộc, lộ ra vẻ bí hiểm.

Tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bà lão đang ngồi ở đó, trên người quấn một bộ đồ đen, quần áo xõa tung như chỉ treo hờ trên người, trên đầu trùm một tấm mạng đen rất dài che kín cả con người bà trong đó.

Khuôn mặt nhăn nheo già nua như vỏ cây cổ thụ xếp chồng lên nhau, dưới ánh đèn dầu mờ ảo trông có chút âm u.

Dù rằng đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng tôi vẫn quá sợ hãi nên đã bất giác lùi lại một bước. Tôi nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, tránh lộ ra một chút thiếu tôn trọng nào.

Tôi vội vàng cúi đầu, cung kính nói: "Hoa Bán Luy xin ra mắt bà bà! Không biết bà bà dẫn con tới đây là vì chuyện gì?"

"Thôi, đứng thẳng dậy đi, đừng khách sáo!"

Bà ấy không trả lời câu hỏi của tôi trước mà yêu cầu tôi đứng dậy. Giọng nói khàn khàn lại có chút ân cần khiến tôi cảm thấy thân thiết hơn, đồng thời cũng rút đi những sợ hãi vừa rồi.

Đúng lúc này, "meo meo", một tiếng mèo kêu quen thuộc vang lên, một bóng đen nhảy lên chiếc bàn thấp, đi vài bước, nhẹ nhàng nằm xuống trước mặt bóng người kia.

Đó là Tiểu Hắc của tôi, tôi nhìn thân hình lười biếng của nó mà không khỏi ngạc nhiên, sao Tiểu Hắc lại có thể ở nơi này?

Một bàn tay gầy guộc như cành khô khẽ vươn ra chạm vào con mèo đen nhỏ, trông vô cùng thân mật.

"Con mèo đen nhỏ này của bà già đây, con đã chăm sóc rất tốt!"

“Ơ, bà bà, con không biết, Tiểu Hắc là của bà sao?” Tôi sợ hãi hỏi.

Con mèo đen nhỏ đã ở trong nhà tôi được ba năm và luôn là bạn đồng hành tốt của tôi, khi nó xuất hiện trong sân nhà của chúng tôi, tôi đã nghĩ nó chỉ là một con mèo hoang nhỏ vô chủ nên đã cẩn thận nuôi nấng nó.

Mặc dù thường biến mất trong một khoảng thời gian, nhưng nó sẽ luôn quay trở lại. Tôi đã quen với việc nó cứ đi rồi lại về, điều khiến tôi thấy lạ là vẻ ngoài của con mèo đen luôn như thế này, kể từ khi xuất hiện cách đây ba năm thì nó chưa từng lớn lên, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó là con vật cưng của người này.

"Con gọi nó là Tiểu Hắc à? Đúng là rất hợp."

Bà lão nhìn Tiểu Hắc đang thoải mái nheo mắt dưới tay mình, Tiểu Hắc thoải mái rêи ɾỉ, sau đó ngẩng đầu lên nháy đôi mắt to với tôi.

Hả, đây có phải là Tiểu Hắc của tôi không? Sao nó lại khiến tôi cảm thấy nó như một cậu bé nhỉ?

Tôi hơi lúng túng bất an mà đứng đó, hơi lo lắng rằng bà ấy sẽ tức giận, vị bà bà này trông rất mạnh mẽ, việc tôi chiếm giữ thú cưng của bà ấy có khi nào chọc tức bà ấy rồi không.

"Cô gái nhỏ à, đừng hoảng sợ, bà già đây là một bà Vu nữ từ thôn Lạc Gia, cũng là một cầu nối tâm linh, là người chuyên giao tiếp giữa hai cõi âm dương. Con học theo cô bé giữ cửa mà gọi bà bà là được rồi. Nếu anh chàng nhỏ bé này đã thích con thì con có thể mang nó theo.”

Tôi vui mừng khôn xiết khi nghe những lời đó, con mèo đen nhỏ đã ở bên tôi ba năm, nếu nó rời đi thì tôi thực sự sẽ không quen. Nhưng mà Tiểu Hắc có linh tính như vậy, tôi tin tưởng trước đây nó thường xuyên biến mất là để trở lại ngôi nhà tre nhỏ này, nếu như bà bà Vu Nữ ý để tôi tiếp tục nuôi nấng nó thì đương nhiên tôi sẽ rất vui mừng.

Tôi chợt nhớ đến mục đích đưa tôi đến đây của bà Vu nữ, liền ngập ngừng nói: "Bà bà..."

Bà Vu nữ gật đầu nói: "Bà già này mời con đến đây là vì đứa trẻ Hồng Huyên kia."

Cuối cùng bà ấy cũng đã nói ra mục đích của mình.

"Bà bà, Hồng Huyên... anh ấy có vẻ không muốn gặp con..." Tôi ngập ngừng.

Bà Vu nữ gật đầu: "Hừ, vừa rồi cậu ấy chấp nhận nguy cơ tiêu tán mà liều lĩnh ngăn cản con, con có biết tại sao không?"

Tôi lắc đầu, đây chính là chỗ tôi đang phân vân.

"Cậu ấy không muốn gặp con vì muốn con rời đi. Mấy ngày gần đây cậu ấy gây rắc rối với con cũng là vì chuyện này."

"Rời đi? Rời đi rồi đi đâu đây?" Tôi lấy làm lạ hỏi.

"Đi đâu cũng được, miễn là con rời khỏi thôn Lạc Gia!"

“Tại sao ạ?” Tôi kích động hỏi, tại sao lại muốn tôi rời đi!

"Hồng Huyên trở về thôn Lạc Gia, cũng chỉ là một tia linh hồn còn sót lại, ngay cả hình dạng con người đơn giản cũng khó mà duy trì, chỉ có ở trong khu rừng này, linh hồn lực của cậu ấy mới được tăng cường. Ở đây có một trận pháp có thể duy trì hình dạng linh hồn của bọn họ, nó cũng có thể nuôi dưỡng hồn thể. Những u hỏa mà con thấy được ngoài kia đều là những hồn thể."

Nhưng hoàn cảnh của cậu ta thì khác, linh hồn còn sót lại của cậu ta quá yếu, và ngay cả khu rừng này cũng không thể giúp cho cậu ta phục hồi. Chưa nói đến việc hiện hình, đến hình thái một ngọn u hỏa mà cậu ta cũng rất khó làm được. "

"Sao lại như vậy?"