Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Âm Dương Quỷ Phu

Chương 29: Quỷ nháo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đang lúc nghĩ tới Lạc Xảo Vũ và bà Vu nữ, tôi chợt nghe thấy Lạc Uyển Thiên nói: "Trưởng thôn đến ạ?"

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy trưởng thôn chống gậy bước chậm đến, còn có Lạc Hoành Trạch - con ông ấy đi bên cạnh. Đúng vậy, tang sự trong thôn Lạc Gia đều cần trưởng thôn chủ trì, chắc là mấy người Lạc Uyển Thiên đi mời ông ấy.

Trưởng thôn đi tới trước, trầm giọng nói với Lạc Uyển Thiên: "Bắt đầu giải tán người đi!"

Lạc Uyển Thiên gật đầu, lớn giọng với mấy người đang bận rộn ngoài sân: "Buổi gác đêm hôm nay chỉ cần mấy nam thanh niên trên mười sáu tuổi ở lại, già trẻ phụ nữ đều mời về đi!"

Nghe xong, mọi người lục tục thả đồ trong tay xuống, chậm rãi đi ra ngoài cổng. Tôi nhìn bọn họ rời đi, thầm nghĩ: "Xem ra sắp bắt đầu lễ chính thức rồi."

Bình thường đi giúp đỡ tôi cũng nằm trong đối tượng rời đi, nhưng bây giờ là lễ tang nhà mình, tôi vừa vặn có thể đánh giá đám tang đặc thù thôn Lạc Gia. Đang nghĩ vậy thì lại thấy Lạc Uyển Thiên và Lạc Hồng Ngạn bước tới.

Lạc Uyển Thiên lên tiếng trước, cười khanh khách nói: "Chị dâu vất vả rồi, gác đêm buổi tối để anh em tôi lo cho, chị về phòng nghỉ ngơi đi!"

Tôi ngạc nhiên: "Tôi không được ở lại sao?"

Lạc Uyển Thiên lắc đầu: "Chị dâu, đây là quy định thôn Lạc Gia, phụ nữ không được gác đêm."

Cậu ấy có vẻ áy náy, tôi thấy thế cũng chỉ có thể đứng dậy: "Vậy phiền mọi người!"

Tôi gật đầu với bọn họ, đi vào trong buồng, đằng sau Lạc Uyển Thiên còn nói với theo:

"Chị dâu, tối nay có nghe được gì cũng đừng ra ngoài nhé!"

Bước chân tôi thoáng tạm dừng, cố nén tò mò đi vào phòng ngủ.

Tôi nhìn tráp Tử Ngọc đầu giường, thì thào nói: "Lạc Hồng Huyên, đây là đám tang các anh em tổ chức cho anh, anh đến nhìn không?"

Sân trước nhà tôi rất nhỏ, dù tôi ở trong buồng, đóng chặt cửa sổ cũng vẫn nghe được tiếng động ở đằng trước.

Tôi nghe Lạc Uyển Thiên nói với trưởng thôn: "Chú, giải tán xong rồi!"

"Vợ cậu ấy có sao không?" Trưởng thôn hỏi.

"Không sao đâu ạ! Vào phòng rồi?"

"Vậy bắt đầu đi!"

Cả sân chợt im lặng xuống, những người đàn ông ở lại sân trước cũng không phát ra âm thanh gì, sau đó chợt vang lên tiếng trưởng thôn như đang niệm chú.

"Du hồn đãng đãng ở nơi nao, ba hồn sớm xuống, bảy phách lại đi! Hồn này, hồn này, mau trở về, phách này, phách này, nhớ về này. Hoa lan nở bên bờ sông lối về, nước sông trong vắt, gió dẫn đường. Cách ngàn dặm, thương xuân tình. Hồn đâu mau về!"

Là chú chiêu hồn! Trưởng thôn đang chiêu hồn!

Tôi giật thót, nhìn tráp Tử Ngọc chợt lay động kịch liệt thì vội nhào tới ôm lấy. Không ngừng thầm hô lên trong lòng: "Đừng đi ra! Lạc Hồng Huyên, đừng đi ra!"

Tôi không ngờ trưởng thôn biết chiêu hồn! Bọn họ tổ chức lễ tang cho Lạc Hồng Huyên lại vì chiêu Lạc Hồng Huyên về!

Nhưng linh hồn của Lạc Hồng Huyên là do bà Vu nữ vất vả lắm mới khóa được trong tráp Tử Ngọc, nếu để anh đi mất như thế thì mọi chuyện bà Vu nữ làm cho chúng tôi chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.

Tôi ôm chặt tráp Tử Ngọc trong ngực, đáy lòng niệm xin anh đừng đi ra.

Không biết có phải tôi ngăn cản có tác dụng hay không, tráp Tử Ngọc dần yên tĩnh lại.

Bên ngoài, trưởng thôn đã niệm chú lần thứ hai, sau đó còn nghe tiếng gậy chống của ông gõ thật mạnh xuống đất một tiếng.

Lạc Hồng Ngạn nói: "Chú, gọi không về!"

Trưởng thôn ừ một tiếng, lặng đi một lúc mới nói: "Chờ một lát lại thử lại xem, có lẽ cậu ấy chết nơi đất khách, hồn phách khó về."

"Nhưng mấy ngày trước cháu có cảm giác được hồn Lạc Hồng Huyên đã về rồi!" Lạc Uyển Thiên nói: "Sau đó không hiểu sao lại biến mất không thấy."

Thì ra là vậy nên bọn họ mới mượn lễ tang đến chiêu hồn. Nhưng bọn họ chiêu Lạc Hồng Huyên về làm gì?

"Mặc kệ thế nào, phải gọi hồn Lạc Hồng Huyên về cho bằng được!" Lạc Hồng Ngạn nói.

"Không sai! Con cháu thôn Lạc Gia mất đi đều phải về với núi rừng!" Lạc Uyển Thiên đồng ý.

"Vậy bố lại thử một lần đi!" Đây là tiếng Lạc Hoành Trạch, con trai trưởng thôn.

"Cũng được, để tôi thử lại!" Trưởng thôn đáp.

Sau đó tiếng niệm chú lại vang lên, tôi ôm tráp Tử Ngọc gắt gao, trong lòng không ngừng cầu xin Lạc Hồng Huyên đừng đi ra, không thể để họ quấy rầy kế hoạch của tôi được!

Nhưng không được bao lâu, tôi cảm thấy không gian xung quanh chợt lạnh xuống, cả người run lên không ngừng được, tựa như bị ném vào giữa đông vậy. Tôi trốn lên giường, ôm tráp Tử Ngọc kéo chăn phủ lên người, lo lắng nhìn cửa sổ đóng chặt.

"Sao tự nhiên lạnh thế?" Lạc Hoành Trạch kêu lên.

"Đúng thế, như là chợt chuyển lạnh vậy."

Bên ngoài ồn ào lên, tôi muốn ra nhìn thử, nhưng sợ vừa đi ra Lạc Hồng Huyên sẽ bị người kéo ra mất.

"Không tốt!"

"Bố, dừng lại mau!"

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết vang lên hòa với tiếng bước chân hỗn độn. Tiếng bàn ghế đổ vang lên từng trận. Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, chạy đến cửa sổ lén mở ra một cái khe nhìn xung quanh.

Trong sân đã loạn tung cả lên rồi, người trong thôn ngã trái ngã phải, kêu gào thảm thiết, hai chiếc bàn kê trước sân đã đổ nghiêng trên đất, cả sân bừa bãi vô cùng.

Trong viện có rất nhiều ngọn lửa màu xanh lam, rất giống mấy đốm lửa xanh tôi thấy sau núi. Lúc này chúng bay lượn trong sân tấn công người trong thôn, đám trai làng trốn trái né phải.

"Chú trưởng thôn, sao thế này?" Lạc Hồng Ngạn hô to, anh ta cũng đang chạy.

"Hình như chú chiêu hồn của trưởng thôn dẫn mấy thứ sau núi đến!" Lạc Uyển Thiên cũng bận rộn.

"Mau, mau mở cổng ra!" Trưởng thôn luống cuống.

Nhưng lúc trước đã sớm có người chạy ra cổng rồi, đáng tiếc bị ngăn lại, càng ngày đốm lửa xanh trong sân càng nhiều.

"A Trạch, nhanh đi mời bà Vu nữ!" Trưởng thôn ngã nhào trên đất, trên người bám đầy lửa xanh.

"Bố, không ra ngoài được mà! Mời kiểu gì chứ?" Lạc Hoành Trạch chạy qua dìu trưởng thôn, thuận tay phất đuổi đám lửa. Nhưng mấy đốm lửa kia như điên cuồng, không ngừng tấn công bọn họ.

"Sao lại thế này? Đây không phải tổ tiên thôn Lạc Gia sao? Sao lại tấn công người thôn Lạc Gia?" Tôi tránh sau cửa sổ, sợ hãi nhìn chuyện xảy ra trong sân.

Nhưng đúng lúc này, mấy đốm lửa lam kia như phát hiện cái gì, thẳng tắp vọt về phía tôi.

"A!" Tôi hét lên chói tai, ngã ngồi xuống đất. Sau đó liền cảm thấy toàn thân lạnh băng, đốm lửa lam không ngừng chen lên người tôi.

Tôi vội lùi lại, nhưng đốm lửa như có sinh mệnh, không ngừng vọt tới bám dính trên người tôi. Cơ thể tôi ngày càng lạnh, như bị người quăng vào hầm băng giữa trời đông vậy.

"Không tốt!" Lạc Uyển Thiên chợt kêu lên, sau đó có tiếng bước chân vang lên.

Nhưng hai mắt tôi đã tối sầm lại, ngã xuống mặt đất. Mà khi thân thể vừa chạm tới nền đất, hình như tôi nghe được một tiếng chuông lanh lảnh.