Chương 37: Tiểu quỷ

Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Nhị Nha là bảy ngày sau ngày mất của con bé.

Tôi nghe thím Căn hàng xóm nói gia đình ông tư Lạc đứng ra xin mọi người góp tiền, nói là để tìm một miếng đất mai táng cho con bé rồi tìm một người làm pháp sự siêu độ. Nhà ông tư Lạc đi đến tất cả các nhà để xin quyên góp.

Người trong thôn một phần vì nỗi sợ ảnh hưởng đến việc tích lũy nhiều năm của gia đình bọn họ, phần vì đáng thương đứa bé chết thảm nên cũng ít nhiều lấy ra một chút để quyên góp. Sau đó, lúc con trai cả nhà đó đến nhà tôi, tôi cũng góp một ít tiền.

Sau đó nhà ông tư Lạc tìm một cái hố ở cánh rừng sau núi chôn con bé xuống. Rồi đến tuần đầu tiên sau khi con bé mất cũng mời người đến niệm kinh siêu độ. Người bà Nhị Nha mời tới cũng chỉ là mấy người phụ nữ có chồng trong thôn đến niệm một đoạn kinh Vãng Sinh. Theo như tập tục tổ chức đám ma ở thôn Lạc Gia, làm gì có chuyện có thể mời được hòa thượng và đạo sĩ tới.

Nhưng cũng trong buổi tối đó, tôi nhìn thấy Nhị Nha ở trong sân nhà mình. Con bé đứng ở dưới gốc cây hòe, thân hình gầy gò ốm yếu, trên người vẫn là bộ quần áo rách rưới đó, đầu tóc rối bù xù. Trông con bé tôi có cảm giác như chỉ một trận gió cũng có thể thổi ngã nó.

Sau đó thật sự có một trận gió thổi qua, con bé biến mất trong cơn gió. Tôi đứng trong phòng ôm Tiểu Hắc, qua tấm cửa sổ tôi nhìn thấy Nhị Nha biến mất dưới bóng cây hòe. Tôi thấy con bé đáng thương nhưng lại chẳng làm được gì.

Cách đó không xa, nhà ông tư Lạc vang lên tiếng gõ mõ “cộc cộc”, cùng với tiếng đọc kinh như có như không của mấy người phụ nữ. Tất cả các nhà đều đóng cửa sổ, không quan tâm đến động tĩnh của nhà bên đó. Nhà bọn họ bày vẽ như thế để cho người dân trong thôn nhìn vào chứ không hẳn là để cho tâm an. Nhưng mọi người đã không còn tâm trạng xem kịch, tất cả đều đóng cửa không ra ngoài.

“Ầy, ai không biết nội tình bên trong chuyện này chứ. Cần gì phải làm những chuyện bịt tai trộm chuông thế này?” Tôi vuốt ve lông Tiểu Hắc, rồi hỏi: “Tiểu Hắc, em nói có đúng không?”

Tiểu Hắc không phát ra âm thanh gì, nhưng hai con mắt vẫn đang nhìn chằm chằm gốc cây hòe. Tối nay Tiểu Hắc có vẻ rất khó chịu, mặc dù tôi vẫn luôn bế nó nhưng có vẻ không xoa dịu được tâm trạng của nó.

Cuối cùng, Tiểu Hắc kêu “meo meo” một tiếng rồi nhảy ra khỏi lòng tôi.

Tôi kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Hắc, tối như vậy rồi em còn định đi đâu?”

Tôi vẫn còn chưa nói xong, Tiểu Hắc đã nhảy lên tường và biến mất trong màn đêm. Tôi vội vàng đuổi theo ra ngoài. Tối như vậy rồi Tiểu Hắc còn định đi đâu nữa?

Lúc này, mặt trăng dần bị mây đen che khuất, gió núi xào xạc, chim cú kêu đêm. Một khung cảnh im lặng khác thường, cảm giác đè nén như lúc cơn mưa rừng sắp đến. Sương đêm bảng lảng, bóng núi mờ ảo, rừng cây giống như một con thú sẽ lao tới bất cứ lúc nào.

Tôi bất giác cảm thấy run lên nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.

Tôi không biết một người đàn ông anh tuấn đang từ từ xuất hiện sau lưng tôi. Chính là Lạc Hồng Huyên.

Lạc Hồng Huyên không nhanh, không chậm đi theo tôi nhưng anh chỉ đứng từ xa nhìn tôi.

Con mèo Tiểu Hắc đang chạy về phía sân nhà của ông tư Lạc. Nó không vào sân mà nhảy qua tường, đi trên tường vài bước rồi nhảy xuống dưới không một tiếng động. Hai mắt nó nhìn chăm chú vào trong. Tôi thấy vậy vội vàng nấp ở ngoài cửa rồi nhìn vào bên trong.

Sân nhà ông tư Lạc đèn đuốc vẫn sáng choang. Ở giữa vườn, chị dâu hai đang đốt quần áo trong một chậu than. Đó là những đồ Nhị Nha thường mặc hàng ngày, tất cả cũng chỉ có mấy bộ, đều là đồ Đại Nha mặc cũ, mặc chật để lại cho em.

“Nhị Nha, mẹ có lỗi với con. Mẹ không bảo vệ được cho con.”

Chị dâu hai thấp giọng khóc, chị nói nhỏ: “Con đừng trách mẹ, mẹ cũng không còn cách nào khác. Con đi rồi cũng tốt, đỡ phải ở trong cái nhà này chịu khổ.”

Chị dâu hai lau nước mắt, đốt quần áo xong, chị lại lấy ra một con búp bê vải đã cũ vứt vào chậu than.

“Nhị Nha, mẹ đốt con búp bê con thích nhất cho con. Về sau em trai sẽ không giành búp bê với con nữa.”

Ở bên này, chị dâu hai im lặng ngồi đốt đồ đạc, còn trong gian thờ, bà tư Lạc cùng mấy bà già nữa rì rầm niệm chú Vãng Sinh. Mấy người lắc đầu qua lại, vô cùng ồn ào. Mọi người ngồi niệm, bà tư Lạc đập đầu xuống đất, suýt nữa còn ngã ngửa. Mấy bà già khác sợ hãi ngừng niệm kinh, nhìn về phía bà ta . Hóa ra bà ta mở to mắt niệm kinh, được một lúc thì ngủ gật.

Mọi người cùng nhìn nhau: “Ha ha, tiếp tục niệm, tiếp tục niệm nào.” Bà tư Lạc ngồi lại vào chỗ, lấy tinh thần, thúc giục mọi người tiếp tục niệm kinh.

Lúc đó, Nhị Lạc lấy bình rượu ra. Thấy chậu lửa đang đốt trong sân thì dùng chân đá lật.

“Khóc, khóc, có cái gì mà khóc. Cái đồ đàn bà ăn hại này, đốt đồ làm gì? Cô chê nhà này chưa đủ nghèo hay sao?”

Anh ta thấy trên đầu vợ có đeo một vòng hoa trắng liền tiến tới giật ra.

“Ông đây vẫn còn chưa chết, đồ đàn bà ăn hại này. Cô đeo cái này cho ai?”

Chị dâu hai không dám phản kháng, chị ngã ra đất để mặc cho anh ta đá và mắng chửi. Một chốc sau, tóc tai chị rũ rượi, khóe miệng có cả vết máu nhưng có điều chị không rơi nước mắt. Nước mắt của chị là để dành cho con cái.

Thấy chị dâu hai như vậy, tôi thật sự muốn xông lên, cho Nhị Lạc hai cái bạt tai. Nhưng đây là chuyện của nhà người ta, tôi chỉ là người ngoài, làm sao có thể can thiệp được?

Bà tư Lạc nghe thấy động tĩnh, đi từ trong gian thờ ra ngoài.

“Ay yo, con trai ngoan, sao con lại uống say rồi? Con đi vào trong phòng nghỉ đi, đừng động vào con đàn bà này mà đau đầu.”

Bà ta bước lên đỡ con trai và dìu anh ta vào trong.

“Mẹ, mẹ nhìn đồ đàn bà ăn hại này đi, cô ta dám đốt cả đồ trong nhà chúng ta.”

Nhị Lạc chỉ vào vợ mình vẫn còn đang ngã ra đất, anh ta còn định tiếng lên đá cho chị thêm mấy cái nữa.

“Tôi không đốt linh tinh, tôi chỉ đốt cho Nhị Nha ít quần áo cũ.” Chị dâu hai phản kháng trong sợ hãi.

“Nói cô cô còn dám cãi đấy à?”

Nhị Lạc giằng tay ra khỏi tay mẹ rồi lại đá vợ một cái. Chị dâu hai ôm lấy ngực, vết máu ở miệng càng chảy nhiều hơn.

Đột nhiên, gió âm trong vườn nổi lên, cửa sổ kêu lạch cạch, ngọn đèn trong nhà cũng tắt. Trong một đêm yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng gió âm thổi lao xao càng trở nên rõ ràng hơn. Trên trời mây đen che khuất mặt trăng, tất cả chỉ còn lại một khoảng đen mờ mịt. Cơn gió tà thổi đám tro còn sót lại trong chậu lửa lên, khiến chúng bay vòng quanh vườn, những đốm lửa lập lòe lúc sáng lúc tối.

Nhị Lạc, người đang đánh chửi vợ trong sân bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh sau gáy. Anh ta rùng mình, cảm thấy một luồng khí lạnh đáng sợ đang dâng lên. Bà tư Lạc đứng bên cạnh cũng run rẩy, bà ta đưa tay kéo con trai.

“Thằng… thằng hai à, chuyện… chuyện này là sao vậy?” Bà ta sợ đến mức nói lắp ba lắp bắp.

Lần này Nhị Lạc cũng kinh hồn bạt vía, anh ta dừng việc đánh mắng, vội vàng nấp sau lưng mẹ.

“Mẹ, sao trời đột nhiên đen vậy?”

Chị dâu hai bị ngã ra đất bây giờ mới chống nửa người ngồi dậy. Chị lau vết máu bên khóe miệng rồi nhìn chậu lửa đã bị Nhị Lạc dùng một chân đạp đổ. Trong vườn tối om, chỉ có chỗ thau lửa mới lập lòe chút ánh sáng và con búp bê cũ mới cháy được một nửa.

Mấy bà già trong nhà cũng run rẩy co rúm lại đi ra ngoài.

“Nhìn kìa!” Một bà trong số đưa tay ra, run rẩy chỉ về phía sau lưng của Nhị Lạc.

Mọi người nghe tiền nhìn sang, chỉ nhìn thấy sau lưng Nhị Lạc có một đứa bé.