Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Âm Dương Quỷ Phu

Chương 44: Cầu cứu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm tối trong rừng vắng lặng! Với hơi thở đặc biệt của mình, núi rừng mù sương hiện lên một sắc thái kỳ dị. Những ngọn núi giống như bóng của những con thú khổng lồ đang nằm mai phục xung quanh.

Nhìn thoáng qua khu rừng thưa thớt, vầng trăng mờ ảo phủ lên bầu trời xanh, trông giống như một con sông hoang vu vắt ngang qua bầu trời; ở nơi rậm rạp và u ám bên kia dường như ẩn hiện một mảng tối vô biên.

Trong khu rừng trên sườn đồi phía sau của Thôn Lạc Gia, một bóng người nhỏ bé vội vàng chạy trốn. Cái bóng đen ấy loạng choạng va vấp giữa những cành cây mọc hoang trong rừng.

Nhưng cô bé dường như không thể kiềm chế được mà cứ lao đi một cách liều lĩnh, như thể có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo phía sau cô.

"Không, đừng mà! Tha cho tôi đi!" Bóng đen nhỏ bé vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, trong miệng tuyệt vọng cầu xin.

Bóng dáng nhỏ bé này hóa ra là Nhị Nha!

Sau lưng cô bé, một đám khói đen giống như một con dã thú khổng lồ vừa được thả ra khỏi l*иg, dữ dội lao về phía cô bé kèm theo tiếng gió vù vù, càng lúc càng đến gần cô bé hơn.

Cô gái nhỏ như một con chim sợ hãi, vất vả vùng vẫy trong rừng. Nhìn thấy thứ đuổi theo mình càng lúc càng gần, cô bé chỉ hận dưới chân không thể sinh ra gió để lập tức bay khỏi khu rừng núi kinh khủng này.

Tuy nhiên, cô bé vẫn còn nhỏ, dù tuyệt vọng đến đâu thì cô bé vẫn không thể thoát khỏi khu rừng này. Vùng rừng núi mà cô bé hết mực yêu thương này đã trở thành đồng phạm của đám khói đen truy đuổi cô bé, giúp nó đến gϊếŧ chết cô.

Chân cô bé đột nhiên vấp phải một gốc cây nhô ra, và bị văng ra một đoạn đường dài, cả người ngã sấp xuống đất. Bản năng sinh tồn khiến cô bé muốn đứng dậy lần nữa, nhưng lúc này cô bé đã kiệt sức, dù cố gắng thế nào cũng không thể chống đỡ được cơ thể mệt mỏi của mình.

Bất chấp điều này, cô bé vẫn cố gắng bò lê trên mặt đất về phía trước, vươn đôi bàn tay nhỏ đầy máu của mình ra và tiến về phía trước một cách khó khăn.

Trong miệng cô bé còn lẩm bẩm: "Đúng rồi, thím Huyên! Thím ấy sẽ cứu mình!"

Như một người sắp chết đuối vớ được cọc, cô bé kí©h thí©ɧ khát vọng sống cuối cùng của mình mà tăng tốc, dùng cả tay và chân mà bò về phía bên ngoài khu rừng.

“Thím Huyên, cứu con, cứu cháu với!” Cô gái nhỏ cố gắng dang tay cầu cứu.

Cô bé có thể cảm thấy được thứ đang đuổi theo mình ở phía sau đã gần trong gang tấc.

"Nhị Nha!"

Tôi thức dậy từ giấc mơ của mình và đột nhiên ngồi bật dậy. Trong đầu tôi vẫn còn hiện ra khung cảnh trong giấc mơ vừa rồi, đó là Nhị Nha, cô bé đang bị thứ gì đó đuổi theo!

Tôi mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh, bóng nến lay động theo ánh lửa, lấp lánh trong bóng tối như một vầng hào quang. Màn đêm đen tối giống như ma quỷ đang bày ra một bộ mặt gớm ghiếc.

Một lúc sau tôi mới sực tỉnh lại, đây là phòng riêng của tôi, đồ đạc bên trong vẫn giống hệt như cũ.

“Thì ra chỉ là giấc mơ!” Tôi thở dài, vỗ nhẹ vào ngực mình để ổn định nhịp tim.

Tay tôi đυ.ng trúng vào chiếc hộp ngọc màu tím bên cạnh gối, cầm nó lên đưa tới trước mắt, nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ mà cẩn thận xem xét. Lúc này, chiếc hộp ngọc màu tím đã hoàn toàn đen kịt, thân ngọc màu tím nguyên bản đã bị nhuộm thành màu đen như mực.

"Sắp được rồi, rất nhanh là sẽ đen hết toàn bộ rồi."

Tôi âu yếm vuốt ve chiếc hộp, nhận ra rằng mình sẽ sớm được gặp lại chồng hàng ngày, niềm vui trong lòng trở nên ngọt ngào như đường mật.

Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, tôi vuốt ve chiếc hộp và hỏi: "Hồng Huyên, em vừa mơ thấy Nhị Nha, cô bé muốn nhờ em cứu giúp, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Tôi bỗng có dự cảm không lành, vội đặt hộp tử ngọc xuống, vươn tay vén chăn bông lên, xuống giường đi giày. Tôi đem quần áo treo trên đầu giường mặc vào, đi tới bên cửa sổ mở ra mà nhìn vào trong sân.

Trong sân nhỏ, ánh trăng tỏa xuống, chiếu vào cây lộc vừng cổ thụ đổ bóng lốm đốm xuống mặt sân, chiếc bàn đá và gốc cây đứng lặng lẽ. Tôi ngước mắt lên nhìn kỹ dưới gốc cây hoè già, nhưng không thấy bóng dáng gầy gò của Nhị Nha như mong đợi.

“Nhị Nha không có ở đó, cô bé đã đi đâu rồi?” Tôi lẩm bẩm: “Lẽ nào giấc mơ vừa rồi là sự thật? Cô bé Nhị Nha đang cần mình giúp đỡ sao?

Càng nghĩ càng thấy bất an, tôi đóng cửa sổ và bước ra khỏi phòng.

"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc!"

Tôi ở trong phòng chính gọi Tiểu Hắc, một lúc sau liền nghe thấy tiếng của Tiểu Hắc từ trên xà nhà vọng xuống.

Tiểu Hắc chậm rãi đi về phía tôi, rồi nhảy vào vòng tay của tôi với một bước nhảy vọt.

Tôi đưa tay ôm nó, âu yếm sờ soạng bộ lông mịn màng của nó rồi nói: "Tiểu Hắc, Nhị Nha không có ở trong sân, có thể đã xảy ra chuyện gì đó, chúng ta tìm xem, được không?"

“Meo meo!” Con mèo đen nhỏ ngoan ngoãn đáp lại.

Tôi ôm con mèo đen nhỏ bước ra khỏi nhà đi vào trong sân. Ánh trăng trong sân trong như nước, cảm giác lành lạnh như có một lớp sương giăng trên sân. Đêm trên núi vốn dĩ đã mát mẻ, nhưng đêm nay có vẻ lạnh hơn bình thường một chút.

"Meo!"

Tiểu Hắc trong vòng tay của tôi bỗng tức giận gào lên, tất cả lông đen trên người đều dựng đứng lên, tạo ra một tư thế phòng thủ.

Tôi nghĩ Tiểu Hắc sợ hãi, vì vậy tôi nhanh chóng đưa tay xoa con mèo đen nhỏ, an ủi nó: "Đừng sợ!"

Tôi vừa an ủi Tiểu Hắc trong vòng tay của mình vừa bước ra khỏi sân. Chẳng qua tôi cảm thấy không khí trong sân dường như lại giảm đi mấy độ? Tôi do dự, nhưng trong lòng nghĩ đến sự an toàn của Nhị Nha, tôi liền vững vàng bước tới cổng sân.

Tôi vươn tay muốn đẩy mở cổng hàng rào, nhưng vừa duỗi tay ra thì một luồng khói lam đã xộc vào mũi, tôi chỉ cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, hai mắt nhắm nghiền mà ngã xuống đất.

Con mèo đen nhỏ trong tay tôi kêu "meo meo" một tiếng, nó nhảy ra ngoài, cả người phòng bị, bộ lông đen dựng ngược, hai con mắt mèo màu xanh ngọc phát ra ánh sáng xanh lục nhìn chăm chú vào làn khói màu lam đột nhiên xuất hiện kia.

Làn khói lam từ từ tạo thành một hình bóng cao gầy, đó là Lạc Hồng Huyên.

Lạc Hồng Huyên giơ ngón trỏ của bàn tay phải lên, mím môi im lặng ra hiệu cho con mèo nhỏ đừng phát ra tiếng động, rồi cúi xuống nhìn tôi đang nằm trên mặt đất.

"Vợ à, chuyện này em không quản được đâu, em đi chỉ thêm nguy hiểm mà thôi! Mau về ngủ tiếp đi, chuyện của cô nhóc đó có chồng lo rồi, cứ yên tâm đi!" Anh ấy nhẹ nhàng nói, sau đó anh liền mở miệng thổi ra một hơi, khiến cho người trên đất ngủ càng sâu thêm.

Anh ấy đứng thẳng người, quay đầu nhìn lại trong nhà, sau đó nhìn người ngã trên mặt đất, lắc đầu thở dài: "Vợ à, anh muốn đưa em trở vào nhà, nhưng bây giờ anh còn chưa phải thực thể, không có cách nào chạm vào em, chỉ đành để em chịu khổ thôi! "

“Tiểu Hắc, em ở đây bảo vệ cô ấy!” Lạc Hồng Huyên ra lệnh cho con mèo tiểu Hắc còn đang nghiến răng nghiến lợi, con mèo nhỏ còn chưa kịp đồng ý thì anh ấy đã hóa thành một đám khói xanh mà bay về hướng dãy núi phía sau thôn.

Sau khi anh ấy rời đi thì nhiệt độ trong sân đã trở lại như bình thường. Con mèo đen nhỏ nhìn theo người đã đi xa, sau đó lại nhìn người còn đang ngủ say trên mặt đất, bất lực vẫy đuôi mà chờ đợi ở trong sân.

Không lâu sau thì có tiếng gà gáy, cuối cùng thì cũng đến rạng sáng!
« Chương TrướcChương Tiếp »