Chương 22: Kinh Trập (6)

Tô Mộ Vũ cầm dù trong tay, mũi nhọn của dù đặt trên lưng Tô Xương Hà: "Là ai dẫn ngươi vào đây?"

Chủy thủ trong tay Tô Xương Hà nhẹ nhàng di chuyển: "Mỗi một người bên trong Chu Ảnh đều do ngươi đích thân lựa chọn, bọn họ tuyệt đối trung thành với ngươi, ngươi không tin họ sao?"

"Ta chỉ tin kết quả." Tô Mộ Vũ nhìn Bạch Hạc Hoài trên đất, khẽ cau mày.

Bạch Hạc Hoài miễn cưỡng từ trên đất đứng dậy, chậm rãi lùi về cửa phòng cửa đại gia trưởng.

"Ngươi không nên hoài nghi họ, họ vẫn luôn trung thành với ngươi, nhưng ngươi đã phạm phải một sai lầm." Tô Xương Hà cười nói.

"Sai lầm gì?" Tô Mộ Vũ hỏi.

"Họ trung thành với ngươi, không có nghĩa họ cũng trung thành với đại gia trưởng, nếu họ nghĩ ngươi lựa chọn sai rồi, có khi họ sẽ giúp ngươi đi một con đường đúng đắn hơn?" Tô Xương Hà xoay người, chủy thủ trong tay hướng về phía Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ lùi về sau, một sợi tóc trên trán đã bị chủy thủ cắt đứt, hắn bỗng nhiên bung dù giấy, hét lớn: "Tránh ra!"

Bạch Hạc Hoài ngây người, lập tức ngã nhào vào phòng của đại gia trưởng. Lúc này đại gia trưởng vẫn còn đang nhắm mắt thở đều, âm thanh lớn như vậy vẫn không làm ông ấy tỉnh dậy. Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn chim gỗ trên cửa phòng, lập tức vươn tay kéo dây thừng.

"Hôm nay đến đây thôi." Tô Xương Hà thả người nhảy lên, bay ngang qua đầu của Tô Mộ Vũ, hắn mấy bước là có thể nhảy ra bên ngoài hành lang, sau đó nhảy xuống, "Tô Mộ Vũ, người bên cạnh ngươi có nhiều bất ngờ lắm đấy, so với tưởng tượng của ta còn nhiều hơn."

Tô Mộ Vũ nhẹ thở dài một hơi, không kịp suy nghĩ lời của Tô Xương Hà nói có ý gì, đi đến bên cạnh cửa phòng, nhìn Bạch Hạc Hoài đang định kéo dây thừng, hắn vội vàng lấy dù trong tay kéo tay của Bạch Hạc Hoài ra, Bạch Hạc Hoài nổi giận: "Huynh làm gì? Đừng có để hắn chạy!"

"Coi như ta xin ngươi. Đừng kéo." Tô Mộ Vũ cúi đầu.

Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ Tô Mộ Vũ đang mang theo mấy phần buồn bã và áy náy, cuối cùng cũng thu tay về, nàng nhìn đại gia trưởng đang nằm trên giường, đứng dậy đóng cửa lại: "Huynh và tên ria mép đó thân lắm à?"

"Thân lắm." Tô Mộ Vũ nhàn nhạt nói.

"Ài, Ám Hà của các huynh phức tạp thật đấy." Bạch Hạc Hoài nhún vai, "Vừa nãy ta xém chút là bị hắn gϊếŧ rồi, thật sự không muốn thả hắn."

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: "Xin lỗi."

"Không sao, cho hắn chạy trước đi, một lát ta lại gọi bọn Sửu Ngưu đến." Bạch Hạc Hoài phất tay.

"Thần y…" Tô Mộ Vũ xếp dù lại, có hơi do dự nói, "Chuyện có người đột nhập vào Chu Sào, cô nương đừng nhắc với ai, ta sẽ tự xử lý."

Bạch Hạc Hoài sững sờ, nghĩ một lát mới hiểu ra: "Huynh muốn bảo vệ tên nội gián đó? Huynh điên rồi à?"

"Cô nương, cô chỉ cần tận tâm tận lực trị khỏi cho đại gia trưởng, những chuyện khác là chuyện riêng của Ám Hà bọn ta, vẫn xin đừng hỏi quá nhiều." Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Bạch Hạc Hoài cười lạnh: "Vậy huynh có thể đi nói với mấy tên Ám Hà khác, đây là chuyện riêng của các huynh, lúc gϊếŧ người đừng có tính ta vào."

"Ta hứa với cô nương, bắt đầu từ hôm nay, cứ trị bệnh cho đại gia trưởng, sẽ không ai làm hại đến cô nữa." Tô Mộ Vũ trả lời.

"Đây là chuyện huynh nói là được sao?" Bạch Hạc Hoài nhướng mày.

"Trừ khi ta chết trước." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

"Vậy tin huynh một lần." Bạch Hạc Hoài nhìn nét mặt của Tô Mộ Vũ vô cùng nghiêm túc, cuối cùng vẫn không cảm thấy mình có thể lay chuyển được cái tên kỳ lạ này, đẩy cửa về phòng. Đại gia trưởng vẫn còn đang ngủ say, Bạch Hạc Hoài cũng nằm trên ghế, không biết tại sao, biết được Tô Mộ Vũ đã trở lại, tâm trạng thấp thỏm của nàng cũng buông xuống.

Xem ra tên này, đúng thật là có mị lực đặc biệt, chẳng trách những người đó tin tưởng dựa dẫm vào hắn.

Chỉ là…tên ria mép kia…

Tô Xương Hà đang đi trên con đường không một bóng người, vui vẻ ngâm nga một giai điệu, nghịch thanh chủy thủ trong tay: "Thần y Dược Vương Cốc, thuật gϊếŧ người Ám Hà, đúng là thú vị, thú vị mà!"

"Cái gì thú vị?" Trên mái hiên bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói bị mất tiếng.

Tô Xương Hà dừng lại, trong nháy mắt lưng thẳng tắp, áo bào đen trên người phất lên, hắn cắn răng nói: "Là ngươi."

"Là ta." Người đó mặc áo bào màu bạc, giữa ánh mặt trời chiếu vào hiện lên ánh sáng, "Đã lâu không gặp, Tống Táng Sư."

"Với thân phận của ngươi mà cũng dám đến Cửu Tiêu Thành?" Tô Xương Hà cười lạnh.

"Với thân phận của ta, thiên hạ này có nơi nào mà không thể đi?" Người mặc áo bạc hỏi ngược lại, "Nơi nào mà không dám đi?"

"Lời này cũng có chút ý tứ, nếu ngươi sẵn lòng đi sào huyệt, thì bây giờ là một cơ hội tốt." Tô Xương Hà sâu kín nói.

"Có phải là một cơ hội tốt hay không, ngươi nói không tính, hôm nay ta bốc một quẻ, trên quẻ nói ta không nên đi." Người mặc áo bạc cười nói.

"Chuyện của ngươi, ta không muốn biết. Ngươi tìm ta có việc gì?" Tô Xương Hà có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Không có gì, vừa khéo đi ngang qua nhìn thấy ngươi. À đúng rồi, ta thay ngươi và người anh em tốt của ngươi bói một quẻ." Người mặc áo bạc đứng dậy, "Muốn biết không?"

"Không muốn biết." Tô Xương Hà bước nhanh về trước.

"Là một quẻ hung, cửu tử nhất sinh." Người mặc áo bạc lớn giọng nói.

Tô Xương Hà không để ý đến hắn, bước ra đường lớn, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói: "Gặp được tên quái vật như ngươi, không phải chính là quẻ hung sao?" Hắn đến trước cửa khách trạm Lạc Cửu Tiêu, cả khách trạm đều là một mảnh đen ngòm, một chút ánh sáng cũng không có, giống như người của khách trạm đều ngủ hết rồi. Tô Xương Hà cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên xoay người.

Cửa lớn khách trạm đột nhiên mở ra.

Một trận gió từ bên trong khách trạm thổi ra mang theo mấy phần lạnh lẽo.

"Quay về rồi, sao không vào trong nghỉ ngơi?" Trong khách trạm sáng lên nhờ một ánh lửa, chính là ánh lửa phát ra từ tẩu thuốc của Tô Triết.

"Triết thúc, sao muộn rồi vẫn chưa nghỉ ngơi?" Tô Xương Hà ngượng ngùng cười, xoay người bước vào trong khách trạm.

"Vốn dĩ đã nghỉ rồi, nhưng bị người ta ồn ào nên tỉnh." Tô Triết chậm rãi hút một hơi thuốc, "Có vài người đáng ghét, nhưng không còn cách nào."

"Tiếng phổ thông của Triết thúc vào lúc này tốt thật." Tô Xương Hà vẫn ngoài cười trong không cười như cũ.

"Lên đi, họ đều đang đợi ngươi." Tô Triết nhìn Tô Xương Hà, khẽ lắc đầu, phật trượng dựa vào một bên, vòng vàng bên trên bị gió thổi phát ra tiếng kêu.

"Triết thúc, tiếng chuông này của thúc giống thúc hồn quá, ta còn chưa lên, tay đã run rồi." Tô Xương Hà híp mắt.

"Tay ngươi run, không liên quan đến ta." Tô Triết gõ nhẹ tẩu thuốc lên bàn, "Nhanh lên đi, đừng để họ xuống đây."