Chương 14: Baba

Trên đường trở về Nông Gia Viện, ông chủ giải thích với hai người bọn họ, khí hậu ở trong núi chính là như thế này, rõ ràng là nhìn bầu trời rất trong xanh, chỉ cần một trận mây đen kéo đến, là có thể mang đến mưa to gió lớn, nhưng mà cái loại thời tiết này mưa đến nhanh đi cũng nhanh thôi, sau khi rơi một trận rồi sẽ ngừng lại mà thôi.

Quả nhiên, chờ cho đến khi xe trở về đến Nông Gia Viễn, lúc này mưa tạnh mây đen cũng tan đi hết, chỉ còn lại bầu trời trong xanh không một đám mây.

Nhan Hạo ở trong viện chơi nước, nhìn thấy bọn họ quay về, trề môi, cũng không thèm gọi một tiếng, hiển nhiên là còn nhớ rõ lúc nãy ngay tại chỗ dã ngoại bị ba ba của mình phê bình, vẫn còn cảm thấy rất ủy khuất.

Nhan Thiến cũng không thèm để ý đến cậu nhóc, lập tức trở về phòng của mình đi lấy quần áo ra tắm rửa, cô muốn đi tắm rửa một cái, nãy giờ cô chỉ mặc quần áo ướt ở trên người lâu như vậy rồi, quần áo dính sát lên người như thế, cô cảm thấy rất khó chịu không được thoải mái.

Nơi bọn họ ở là một cái sân viện độc lập nằm trong Nông Gia Viện, phong cách bố cục ở đây là ba phòng một sảnh, phòng tắm chỉ có một phòng, gần với phòng khách, Nhan Thiến cầm quần áo trong tay trên đường đi đến phòng tắm, khi đi ngang qua phòng ngủ chính, cô mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của Triệu Điềm ở bên trong truyền ra.

"Em cũng không có nghĩ đến trời đột nhiên sẽ mưa, còn mưa lớn đến như vậy, em cũng không dám tự mình lái xe quay lại đó."

Giọng nói của Triệu Điềm vừa nghe liền biết người nói câu này có chút không được tự nhiên, hiển nhiên là ý thức được bản thân là người làm sai, nhưng mà lại không chịu nhận sai trước, cho nên liền tìm một cái lý do sứt vẹo để làm cái cớ mà thôi.

Nhan Thiến cảm thấy lười tiếp tục đứng đó nghe, dù sao thì mẹ cô lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình là người có lý, nếu không có lý vậy thì đó là người khác chứ không phải bà.

Chờ đến khi cô tắm rửa xong bước ra, bầu trời bên ngoài cũng đã tối đen, phòng khách chỉ mở một cái đèn, ánh sáng cũng không phải quá sáng, ba ba ngồi một mình trên ghế sô pha, trên người tùy ý mặc một cái áo sơ mi, chỉ cài đại ha ba cái nút áo, ông ngồi đó hút thuốc, khói thuốc lượn lờ ở xung quanh, mà ánh mắt của ông lại xuyên qua tầng khói sương mờ ảo kia, nhìn về phía Nhan Thiến mới bước ra khỏi phòng tắm.

Ánh mắt ấy nhìn như có chút không để ý, lại giống như có rất nhiều khung bậc cảm xúc, làm cho Nhan Thiến cảm thấy có chút không được tự nhiên, cho rằng trên người của mình có chỗ nào cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được mà cúi đầu xuống đánh giá cơ thể một chút, xác định quần áo mặc đúng, chỉ còn lại mái tóc ướt nhẹp của cô, đuôi tóc lúc này vẫn còn giọt nước không ngừng rơi xuống đất.

"Ba ba." Cô gọi một tiếng, khi mở miệng nói chuyện mới phát hiện giọng nói của mình có chút khàn đi.

"Ừm." Nhan Tê Trì liền đáp lại tiếng gọi của cô, ngay sau đó liền dập tắt điếu thuốc bỏ vào trong gạt tàn thuốc, sau đó đứng lên nói với cô:

"Bọn họ đã ra ngoài trước ăn cơm tối rồi, con thu thập xong rồi đi ra đó đi."

Nói xong, cũng không đợi Nhan Thiến trả lời, cầm lấy quần áo đặt ở một bên của mình đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Khi hai người đi ngang qua nhau, chóp mũi của Nhan Thiến có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt phát ra từ trên người ông.